Tuyết Thân Vương (3)
“Đây cũng có thể làm được sao?"
“Đương nhiên rất khó, nhưng chúng ta vừa tạo ra một cái, lại một lần nữa cảm tạ Tứ Hoàng tử.”
Vũ khí sát thương thông thường giống như thiên nguyên đại pháo vậy, Một phát pháo bắn ra, đất rung núi chuyển.
Tạo thành hậu quả đều có quy mô quần thể.
Bên dưới tổ chim lật, làm sao có trứng lành.
Cơ bản không có cá lọt lưới.
Nhưng Đông phong hệ liệt siêu cấp vũ khí vừa tăng cường lực sát thương, vừa có thể giảm phạm vi.
Không hề có ý đồ gia tăng sát thương quần thể.
Hoặc là nói, vừa theo đuổi lực sát thương quần thể, cũng bắt đầu theo đuổi sát thương cá thể.
Giống như kẻ mạnh chân chính vậy.
Bọn họ đương nhiên có thể đại khai vô song, quét ngang ngàn quân.
Nhưng mà kẻ mạnh càng cao, còn có thể ngưng tụ toàn bộ uy lực vào một điểm, chỉ công kích trên người đối thủ của mình. Mà không hề tiết uy lực ra ngoài làm ảnh hưởng đến những người khác.
Đây là một loại cấp bậc rất cao, cần nắm chắc đối với lực lượng trong tay mới có thể làm được.
Mà Đông phong hệ liệt siêu cấp vũ khí, chính là dựa vào điểm này mà cố gắng phát triển.
Rất nhiều người sau khi nghe xong Vương lão tướng quân giới thiệu, đều có một loại cảm giác mở rộng tầm mắt.
“Còn có thể như vậy?”
“Thật sự có loại vũ khí này tồn tại?”
“Vậy chúng ta phải làm như thế nào?”
Vương lão tướng quân nói: “Rất đơn giản, chờ Nguỵ đại nhân ở Long cung phát tín hiệu cho chúng ta. Sau đó chúng ta tập trung mục tiêu, xác định địa điểm đả kích.”
“Xác định có thể không thương đến Nguỵ đại nhân?”
“Lần đầu thực nghiệm, ta cũng không nắm chắc mười phần, nhưng hẳn là sẽ không. Tại vấn đề này, những chuyên gia đó đều rất cẩn trọng.”
Nguỵ Quân cũng không có ở đây, nếu không khẳng định hắn muốn mắng người.
Đại Càn đã đến mức nào rồi?
Có thể phát triển ra hệ thống biết phân biệt địch ta?
Còn có thể giảng chút khoa học nào không?
Đương nhiên, Vương lão tướng quân nói, phải cảm tạ Tứ Hoàng tử.
Mà cơ giáp của Tứ Hoàng tử là Đỗ Uy cho hắn.
Đỗ Uy có được từ tay Nữ thần trí tuệ.
Mà Nữ thần trí tuệ sở dĩ có thứ này, cũng bởi vì Nguỵ Quân quá lợi hại, cho nên bọn họ mở quải.
Cho nên sự tình đến đến đi đi, lại quay về nguyên điểm.
Hình như vẫn là nồi của chính Nguỵ Quân.
Nguỵ Quân cũng không biết tình huống bên này của Đại Càn.
Lúc này hắn đã ở Long cung.
Hơn nữa sau khi trở lại Long cung, Nguỵ Quân lập tức mở hội nghị mở rộng Long cung, tuyên bố có người muốn ám sát mình.
Lúc đó có một con rồng thần sắc không đúng.
Sau đó Nguỵ Quân không nói hai lời, trực tiếp trở tay trấn áp con rồng đó.
Ở bên trong Long cung, thực lực của lão Long vương được gia tăng.
Hơn nữa Nguỵ Quân ra tay rất quyết đoán.
Căn bản không cho con rồng đó có thời gian phản ứng.
Chờ sau khi con rồng đó phản ứng lại thì đã bị Nguỵ Quân trấn áp rồi.
Sau đó không đợi Nguỵ Quân mở miệng, con rồng này đã trực tiếp cầu xin tha thứ.
“Tha mạng, Long vương tha mạng, tiểu long cũng chỉ phụng mệnh làm việc.”
Nguỵ Quân: “…”
Chiêu này của ngươi quá nhanh rồi.
Ta còn nghĩ phải tra án, thậm chí nghiện vu an giá hoạ nữa kìa.
“Ngươi phụng mệnh của ai làm?” Nguỵ Quân hỏi.
“Tổng… Tổng quản đại nhân.”
Phành!
Đầu của con rồng này trực tiếp nổ tung.
Trước mặt Nguỵ Quân, bị giết rồng diệt khẩu.
Theo sau đó là bóng hình một người nam áo xám thần sắc lạnh nhạt, hơi chắp tay đứng trước người Nguỵ Quân, bày tỏ tôn kính đối với lão Long vương.
Trong đầu Nguỵ Quân cũng nhanh chóng hiện lên thân phận chân thật của người nam áo xám này.
Long cung Tổng quản.
Cơ bản cũng chính là lão đại số 2 của Long cung.
Mấy năm nay cùng lão Long vương vượt qua đại nạn. Lão Long vương dần dần uỷ quyền, người tiếp nhận quyền lực của Long cung biến thành Long cung Tổng quản này.
Trong cảm nhận lúc trước của mọi người, Tổng quản luôn là tâm phúc của lão Long vương.
Lúc trước Nguỵ Quân cũng nghĩ như thế.
Hiện tại thì…
Nguỵ Quân thản nhiên nói: “Chẳng lẽ là ta nhìn lầm ngươi rồi?”
Tổng quản đại nhân hơi cúi đầu, rồi trầm giọng nói: “Long vương minh giám, quả thật là ta ra tay giết hắn. Nhưng ta chỉ là không muốn để hắn chia rẽ Long cung.”
“Nhưng sao bổn vương thấy đây chính là giết rồng diệt khẩu?” Nguỵ Quân cười lạnh nói.
Tổng quản chăm chú nhìn Nguỵ Quân, vẻ mặt bình tĩnh tựa như cũng không lo lắng Nguỵ Quân sẽ hoài nghi lòng trung thành của hắn.
“Long vương, ngài hiểu ta. Ta căn bản không muốn tiếp nhận vị trí Long vương.”
Nguỵ Quân: “…”
Ta biết cái cà gì chứ.
Nhưng xem bộ dáng lời thề son sát của Tổng quan, giống như lão Long vương thật sự biết.
Một khi đã như vậy, Nguỵ Quân cũng không tiếp lời.
Hắn còn muốn trì hoãn một ngày, hiện tại không thể bại lộ.
Thấy lão Long vương không bắt lấy việc này không tha, Tổng quản tựa như thở phào nhẹ nhõm một hơi, chủ động chắp tay nói: “Long vương, có thể nói cho chúng ta biết, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Long vương, ngài sao có thể chết rồi sống lại?”
“Lúc trước ta tự mình kiểm tra, ngài thật sự đã không có khí tức sinh mệnh.”
…
Những Long tộc khác mồm năm miệng mười.
Nhưng thật ra không ai hoài nghĩ lão Long vương là giả mạo.
Long khí bài xích kẻ ngoài.
Thiên tử Nhân tộc còn có thể dùng long khí từ tà, cam đoan bản thân chính là mèo hồng chân chính. Long tộc càng thêm không cần sợ thứ này.
Thủ đoạn của Thánh nhân vượt xa tưởng tượng của Long tộc.
Kiến thức hạn chế tri thức của bọn họ, cho nên trong đầu bọn họ hoàn toàn không có khả năng lão Long vương thành chim bị chiếm tổ.