Lấy đầu của các ngươi, xây bậc tiến cho ta (1)
“Không gạt ngươi, ta lấy danh nghĩa của sư phụ thề qua, phải giết Nguyên Minh Chủ. Nếu không cho dù sư phụ ta đã chết, ở dưới cửu tuyền cũng không được ngủ yên. Trần Già nhắc nhỏ: “Ta và Nguyên Minh Chủ có thù hận không thể hoả giải. Tây đại lục đã hợp tác cùng Nguyên Minh Chủ, thì không thể hợp tác cùng ta rồi.”
"Ai nói?"
Hải Hậu mỉm cười.
Trần Già từ chối nằm bên trong dự kiến của nàng.
Nếu Trần Già dễ dàng đáp ứng như vậy, nàng ngược lại sẽ hồ nghi.
Hiện tại, chỉ có thể nói tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
“Trần tông chủ, chúng ta quả thật kết thành đồng minh với Nguyên Minh Chủ, nhưng đây chỉ làm tạm thời. Lần này Nguyên Minh Chủ ruồng bỏ minh ước giữa chúng ta, làm cho chúng ta thật mất hứng. Cho nên chúng ta muốn đến nâng đỡ ngươi, thay thế Nguyên Minh Chủ, làm minh hữu mới với chúng ta.”
"Nguyên Minh Chủ ruồng bỏ minh ước với các ngươi?"
"Đúng vậy."
Hải Hậu không giấu diếm Trần Già, nói thẳng chuyện Nguyên Minh Chủ không từ mà biệt.
Trần Già gật gật đầu.
Trách không được Thiên Thi môn có mai phục.
Loại thao tác này thật ra phù hợp với cách hành sự của Nguyên Minh Chủ.
Hải Hậu vừa nhìn chính là loại người cường thế, hợp tác cùng Nguyên Minh Chủ suất lĩnh Liên minh người tu chân cũng đều lấy bản thân làm chủ. Để Nguyên Minh Chủ đánh phối hợp cùng nàng.
Nhưng loại kiêu hùng như Nguyên Minh Chủ, cho dù là nhân vật có lợi ích chân chính, không quan tâm văn chương về ngoài, sao có thể uỷ khuất nhịn xuống chứ?
Ai mà không có chút ngông nghênh?
Không chỉ là Nguyên Minh Chủ, phàm là người tu hành, đều là những người kiệt ngạo bất tuân. Bảo bọn họ cam chịu làm đả thủ của Tây đại lục?
Không thể nào.
Hải Hậu cho rằng bọn họ sẽ vì lợi ích mà cúi đầu.
Mà tại thời điểm những người tu hành này tự mình động thủ cũng có thể đạt được lợi ích thật lớn, bọn họ đương nhiên không có lý do gì phải phối hợp với Tây đại lục.
Cho nên, hiện tại Hải Hậu cũng nghĩ thông rồi,
Không thể ký thác tất cả hy vọng lên đám người tu hành của Liên minh người tu chân
Bọn họ quá không đáng tin.
So sánh xuống dưới, Trần Già rõ ràng đáng tin hơn rất nhiều.
“Ta biết Trần tông chủ có điều bản khoản, nhưng chúng ta kết giao bằng hữu đều luôn rất hào phóng. Ta sẽ biểu đạt rõ thành ý của ta.”
Hải Hậu đặt một chiếc nhẫn lên bàn, đưa cho Trần Già.
“Trần tông chủ vừa mới trở thành tông chủ Trường Sinh tông không lâu, sống chưa yên ổn. Mời chào lòng người ngoại trừ danh phận tông chủ ra, cũng cần phải có bạc trắng. Ta biết Trần tông chủ trong túi ngượng ngùng, có ý tài trợ một chút. Một chút lễ mọn, mong Trần tông chủ vui lòng nhận cho.”
Hải Hậu đưa cho Trần Già, đương nhiên là một chiếc nhẫn không gian.
Trần Già nhìn một chút.
Thiếu chút nữa không kiềm chế được.
Thật sự là bị ngoại môn đệ tử làm gián điệp kia nói đúng.
Giá của hắn rất cao, so với ngoại môn đệ tử còn cao hơn nhiều.
“Hải Hậu…quả thật hào phóng.”
Trần Già cho Hải Hậu một like thật to.
Lần này mình có năng lực cống hiến hội phí cho tổ chức rồi.
Vui mừng.
Tổ chức nhất định cũng sẽ cao hứng.
Hải Hậu không biết ý tưởng chân thật của Trần Già, nàng mỉm cười nói tiếp: “Ngoài ra, chúng ta còn chuẩn bị một phần lễ gặp mặt khác cho Trần tông chủ.”
“Còn có một phần lễ gặp mặt? Là cái gì?” Trần Già có chút mong đợi.
Dù sao Hải Hậu ra tay vẫn thật hào phóng.
Hải Hậu nói: “Bên trong Trường Sinh tông, thường xuyên có trưởng lão nói năng lỗ mãng với Trần tông chủ. Trong đó có một người cầm đầu, nếu nhớ không lầm thì hắn họ Lỗ?”
“Ý của ngươi là…”
“Sau khi tông chủ trở về, hẳn là có thể thu được tin tức Lỗ trưởng lão đã chết.”
Hải Hậu cười mỉm nhìn về phía Trần Già.
Đây là lễ vật.
Cũng là kinh sợ.
Ta có thể giúp ngươi.
Cũng có thể giết ngươi.
Đây là ý tứ Hải Hậu muốn biểu đạt.
Trần Già nghe hiểu.
Cho nên thời điểm Trần Già rời khỏi, sắc mặt kinh sợ đan xen.
Kẻ địch muốn giúp ta trừ bỏ một kẻ địch khác, ta còn phải biểu hiện thực phẫn nộ, kỹ thuật diễn của ta sắp không đủ dùng rồi, làm sao bây giờ? Online chờ, rất cấp bách.
Trần Già thật sự thực gấp.
Bởi vì hắn cảm giác kỹ thuật diễn của mình sắp ứng phó không nổi cục diện rắc rối phức tạp này.
Mà Tây đại lục bên này, thủ hạ của Hải Hậu cũng có chút lo lắng.
Chờ Trần Già đi rồi, một tướng quân ngồi lên vị trí của Trần Già, lo lắng hỏi: “Nguyên soái, lời cuối cùng của ngài doạ Trần Già sợ rồi. Hắn có thể sẽ có tâm lý phòng bị đối với chúng ta.”
“Không sao.”
Giọng điệu Hải Hậu trí châ tại ác (Chỉ người có trí tuệ uyên thâm, có thể đối phó bất kỳ chuyện gì).
“Vốn chính là cố ý doạ Trần Già sợ. Ta muốn để cho Trần Già biết, chúng ta có thể nâng hắn lên, thì cũng có thể lặng yên không tiếng động giết chết hắn. Cho nên cầm chỗ tốt từ chúng ta, thì nên ngoan ngoãn cùng chúng ta hợp tác. Bằng không Lỗ trưởng lão chính là kết cục của hắn.”
“Hắn sẽ không vì chuyện này mà sinh ra dị tâm với chúng ta?” Thủ hạ lo lắng.
Chuyện này không phải không có khả năng.
Nhưng mà Hải Hậu rất tự tin.
“Nếu Lỗ trưởng lão không chết, hắn có khả năng sẽ. Nhưng Lỗ trưởng lão chết, hắn sẽ không. Hoặc là nói, hắn không dám. Đương nhiên, chúng ta không thể ký thác toàn bộ hy vọng trên người Trần Già.”
Hải Hậu nói xong, lại lấy ra một phần tư liệu.
“Gia gia của ta từng nói, đánh trận cần đoàn kết tất cả những người cần đoàn kết lại. Nguyên Minh Chủ có thể đoàn kết, Trần Già có thể đoàn kết, những người khác cũng có thể đoàn kết.”