Ta dự đoán được dự đoán của ngươi (4)
Tây đại lục có thể ám sát Hồ Vương, thì cũng có thể ám sát hắn.
Ưng Vương quả thật thấy người gặp hoạ nhưng không vui sướng được, ngược lại cảm giác một chút lo sợ.
Mã loại suy nghĩ lo sợ này, lên đến đỉnh phong tại thời điểm hắn phát hiện sứ giả Tây đại lục một lần nữa đến chơi.
“Ngươi điên rồi sao? Sao còn dám lộ diện ở Yêu đình?”
Ưng Vương vừa sợ vừa giận.
“Người của các ngươi vừa ám sát Hồ Vương, hiện tại toàn bộ Yêu đình đều đang tìm các ngươi. Thế mà ngươi còn dám tới tìm bổn vương? Nhưng Tây đại lục các ngươi quả thật lợi hại, bổn vương bội phục. Thế mà có thể ám sát thành công Hồ Vương tại Yêu đình.”
Sắc mặt của sứ giả Tây đại lục còn khó coi hơn so với Ưng Vương.
“Ưng Vương, ta đến chính là vì chuyện này. Ta đã hỏi qua Hải Hậu, Hồ Vương bị ám sát – chuyện này không phải chúng ta làm.”
Ưng Vương ngẩn ra: "Ngươi nói cái gì?"
Sứ giả Tây đại lục lặp lại một lần nữa: “Hồ Vương bị ám sát – chuyện này không phải chúng ta làm. Người của chúng ta còn chưa chuẩn bị ra tay thì Hồ Vương đã bị ám sát. Chúng ta cũng cảm thấy rất kỳ quái.”
Ưng Vương: “. . .”
. . .
Cùng lúc đó, bước vào phủ đệ Hồ Vương, nhìn thấy Hồ Vương đang hấp hối, sắc mặt Nguỵ Quân cũng biến hoá vô cùng kỳ quái.
Hắn phát hiện một sự kiện.
Hồ Vương trên người quả thật có thương tích.
Cũng quả thật thương không nhẹ.
Nhưng mà. . .
Thương này cách trọng thương rất xa.
Hơn nữa, đây không phải là phong cách ám sát của Tây đại lục, ngược lại càng như là…
Một khắc đồng hồ sau.
Sắc mặt Chu Phân Phương cũng cổ quái hẳn lên.
Nàng theo bản năng bố trí một cái kết giới cách âm, sau đó mới mở miệng nói: “Hồ Vương, đừng giả vờ nữa, ngươi căn bản không có ngất.”
Hồ Vương chậm rãi mở mắt, ánh mắt nhìn về phía Chu Phân Phương tràn ngập tán thưởng.
“Chu Phân Phương quả nhiên là Chu Phân Phương, xem ra vẫn không giấu diếm được ngươi.”
Nhâm Dao Dao mười phần mê mang.
Nàng còn không biết đã xảy ra chuyện gì tình.
Chu Phân Phương thay nàng hỏi ra: “Chuyện bị ám sát là Hồ Vương ngươi tự biên tự diễn?”
“Không sai.”
Trên mặt Hồ Vương lộ ra mỉm cười cơ trí.
Nhâm Dao Dao mở to hai mắt nhìn.
"Mẹ, vì cái gì?"
Hồ Vương mỉm cười nói: "Đương nhiên là vì Đại Càn.”
Nhâm Dao Dao: ". . ."
Câu trả lời lúc này của Hồ Vương, làm nàng không hiểu.
Hồ Vương giải thích: “Đối với Tây đại lục mà nói, Đại Càn hiện tại quá yếu thể, thực sự chính là liên tiếp bại lui. Nếu Yêu đình không tham chiến, chỉ sợ đại cục Đại Càn đã định. Như vậy Tử Kiện sẽ trở thành vua mất nước, chuyện này tuyệt đối không được. Cho nên, Yêu Đình phải tham chiến.”
Nguỵ Quân nghe hiểu ý tứ của Hồ Vương.
Ánh mắt nhìn Hồ Vương quả thật như thấy thiên nhân.
Quả nhiên, Hồ Vương tiếp tục nói: “Yêu đình muốn tham chiến, phải tìm một lý do. Cho nên, Tây đại lục chủ động ám sát yêu sư Yêu đình. Còn có lý do nào càng thích hợp hơn sao?”
Chu Phân Phương và Nhâm Dao Dao một lúc lâu không nói gì.
Mà Nguỵ Quân cảm khái từ đáy lòng: “Hồ Vương, ngươi không hổ là ngươi.”
Vì thắng lợi của Đại Càn, thế mà không tiếc thân mình.
Yêu sư ba đời, hoàn toàn xứng đáng.
Một đời lại mạnh hơn một đời.
Nghe đến đó, Nhâm Dao Dao cũng phản ứng lại.
Thật ra Nhâm Dao Dao vốn là một cô gái rất thông minh, dù sao đây cũng là một trong tứ đại hoàn khố.
Nguỵ - Thiên Đế - Quân tự có con dấu chứng thực của mình. Tứ đại hoàn khố đều là Lang Gia bảng.
Đầu óc đều là đủ dùng.
Bằng không chính là đang mắng bản Thiên Đế rất ngu xuẩn.
Nhưng ở chuyện tình mà Hồ Vương gặp phải, Nhâm Dao Dao phản ứng chậm hơn so vơi Ngụy Quân hai phách, cũng chậm hơn Chu Phân Phương một phách.
Cái này cũng rất bình thường.
Dù sao Hồ Vương cũng là mẹ nàng…
Quan tâm sẽ bị loạn.
Mặc dù đã lừa dối mẹ rất nhiều lần, nhưng mà trong lòng Nhâm Dao Dao rất là quan tâm đến Hồ Vương.
Đến cuối cùng Nhâm Dao Dao cũng phản ứng lại.
“Mẹ, người là giả vờ?”
“Khụ khụ.”
Hồ Vương định ho khan hai tiếng, sắc mặc cũng có chút tái nhợt, lúc này đây mới chậm rãi mở miệng: “Không có gì. Quả thật là ta đã bị trọng thương, bằng không cũng không giúp được đồng nghiệp Yêu đình này.”
Thương thế không phải giả.
Hồ Vương nhiều lắm là làm thương thế nghiêm trọng một chút mà thôi.
Nhâm Dao Dao: “…Mẹ, ngươi cũng quá không lo lắng thương tích của mình.”
“Trong lòng ta có chừng mực, tất cả đều nằm trong bàn tay.”
Hồ Vương rất tự tin.
Sự thật chứng minh, sự tự tin của nàng cũng có đạo lý.
Ít ra chuyện từ trước đến nay, tất cả đều nằm trong khống chế của Hồ Vương.
Cục diện hoàn toàn dựa vào suy nghĩ của Hồ Vương mà phát triển.
Nhâm Dao Dao có thể nói được gì?
Nàng chỉ có thể nói: “Mẹ, người phải nhớ kĩ thân phận mình. Người là Hồ Vương Yêu đình, không phải Hồ Vương Đại Càn. Ta cũng chưa từng gặp người đối xử với ta tốt như vậy.”
Nàng ghen tị.
Hơn nữa cố ý nói như vậy, sẽ làm cho Hồ Vương cho rằng nàng đang đứng ở trên lập trường của Hồ Vương để suy xét vấn đề, mà không phải đứng ở trên Đại Càn suy xét vấn đề.
Sau khi xác nhận sinh mệnh của Hồ Vương không có nguy hiểm, Nhâm Dao Dao bắt đầu khôi phục chỉ số thông minh nên có của một trong tứ đại hoàn khố.
Thao tác bắt đầu logic.
Thợ săn cao minh, thường thường dùng phương thức của con mồi để xuất hiện.
Quả nhiên, Hồ Vương trúng chiêu.