Càn đế giận dữ mà cười: "Ngươi bảo trẫm lui? Trẫm là cửu ngũ chí tôn, thiên hạ này ai có thể bảo trẫm lui?"
Ngụy Quân tận dụng bổ đao: "Liên minh người tu chân đó, ngươi không phải là khúm núm đối ngoại, trọng quyền đối nội sao?"
Càn đế khóe mắt lại run rẩy một chút.
Thượng Quan Thừa tướng cũng không khỏi liếc mắt nhìn Ngụy Quân một cái.
Ngươi cần gì phải nói thật đến như vậy chứ?
Ngươi có biết lão phu vì bảo vệ ngươi mà phiêu lưu đến thế nào không?
Mà thôi, cũng không thể thật sự nhìn Ngụy Quân đi tìm chết.
Thượng Quan Thừa tướng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại chủ động mở miệng: "Bệ hạ, lui một bước biển rộng trời cao. Hiện tại giết Ngụy Quân, ngài là thật sự thanh danh quét rác ở trong thiên hạ."
"Thượng Quan Vân, trẫm tín nhiệm ngươi như thế, ngươi lại hồi báo trẫm như thế này sao?" Càn đế âm thanh lạnh lùng nói.
Thượng Quan Thừa tướng lặng lẽ một lát, sau đó hành một lễ với Càn đế, sau đó thản nhiên nói: "Bệ hạ, ta là Thừa tướng Đại Càn, không phải là con chó thủ vệ liên minh người tu chân."
"Làm càn, ngươi đang vũ nhục trẫm?" Càn đế giận dữ.
Ngụy Quân lại bổ một đao: "Bệ hạ ngươi hiểu lầm rồi, Thượng Quan Thừa tướng tuyệt đối không có ý tứ vũ nhục ngươi."
Mọi người đều không ngờ Ngụy Quân thế mà sẽ giải vây cho Càn đế.
Tình huống gì vậy?
Ngụy Quân phát hiện mình có cơ hội giữ mạng sống, nên bắt đầu co vòi?
Vừa có người sinh ra ý tưởng này, chợt đã nghe Ngụy Quân tiếp tục nói: "Thượng Quan Thừa tướng rõ ràng là đang vũ nhục chó, mà chó vẫn tốt hơn ngươi rất nhiều."
Thượng Quan Thừa tướng: "..."
Càn đế: "..."
Quần chúng ăn dưa: "..."
Trên triều đình, mọi người đều là đại lão, đã được luyện tập chuyên nghiệp, cho nên chẳng sợ thật sự rất khó nhịn, cũng phải nhịn xuống không cười.
Nhưng ở dân gian, rất nhiều người đều đã phá lên cười.
"Trạng Nguyên công chính là Trạng Nguyên công, cái trình độ mắng chửi người này quả thực tuyệt."
"Ngụy học trưởng thật là đại biểu kiệt xuất cho người đọc sách chúng ta, ta cuộc đời này có thể có một nửa can đảm của Ngụy học trưởng thì đã hài lòng rồi."
"Mọi người nhìn bệ hạ, mặt đều tái rồi."
...
Giang Nam đạo.
Triệu Vân đã đến Giang Nam đạo vừa gặp gỡ với bộ hạ của mình.
Bọn họ cũng đang xem trực tiếp.
Nhìn thấy Ngụy Quân dũng như vậy, bộ hạ thật sự không nhịn được hỏi: "Tướng quân, Ngụy Quân có phải cũng là đệ tử của lão nhân gia Thương Thánh không?"
Triệu Vân có chút tò mò bộ hạ vì sao lại hỏi như vậy: "Đương nhiên không phải, Ngụy Quân là đệ tử Nho gia, ngươi sao lại hỏi như vậy?"
Bộ hạ thành thật hồi đáp: "Đều nói ngài phi thường gan góc, ta thấy Ngụy Quân đã là thanh xuất vu lam (ý tứ trò giỏi hơn thầy, người sau giỏi hơn người trước) rồi."
"Không biết dùng thành ngữ cũng đừng có dùng, cái gì thanh xuất vu lam, ta không có quan hệ gì với Ngụy Quân."
Triệu Vân nói nhảm một câu, sau đó lại đưa ánh mắt trở lại trên người Ngụy Quân, gật đầu khen ngợi nói: "Ngụy Quân không tệ, đúng tính tình của ta, về sau có cơ hội cùng nhau uống rượu với hắn."
"Ngụy Quân có thể sống sót sao?" Bộ hạ hỏi.
"Xem bệ hạ có thể nổi điên hay không, bệ hạ nếu thật sự muốn giết người, ở hoàng cung ai cũng không ngăn được hắn." Triệu Vân nói: "Nhưng chỉ cần hắn còn chưa có điên, hẳn sẽ không sẽ tự tuyệt cả thiên hạ."
Ở hoàng cung Đại Càn, Hoàng đế đương nhiên là an toàn nhất.
Bằng không Đại Càn đã sớm sụp đổ rồi.
Bạch Khuynh Tâm trước đó muốn bắt cóc Càn đế, cũng là ôm tâm hẳn phải chết.
Ai cũng đều biết, hoàng cung chính là sân nhà Hoàng đế.
Đi cơ bản chính là đưa đồ ăn.
Càn đế ở trước khi tu đạo, thân mình chính là một mãnh tướng vũ lực siêu quần, càng không cần phải nói nội tình sâu không lường được của hoàng thất.
Cho nên Ngụy Quân dám nhục mạ Càn đế như thế, loại hành vi này ở trong mắt dân chúng thực dũng, ở trong mắt đám người biết rõ nội tình như Triệu Vân Cơ Soái Thượng Quan Thừa tướng thì càng dũng.
Nếu không như thế, bọn họ cũng sẽ không thưởng thức đối với Ngụy Quân như vậy.
Thượng Quan Thừa tướng bất động thanh sắc che ở phía trước Ngụy Quân, ngăn cản tầm mắt muốn giết người của Càn đế.
Mà Bạch Khuynh Tâm thì quyết đoán bịt kín miệng Ngụy Quân, sợ Ngụy Quân lại nói ra lời đòi mạng gì nữa.
Trước đó nàng đã làm tốt chuẩn bị chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với Ngụy Quân, hiện tại sinh cơ xuất hiện, nàng đương nhiên mừng rỡ.
Cho nên nàng tuyệt không cho phép Ngụy Quân lại có ngoài ý muốn gì.
Ngụy Quân dùng sức giãy dụa.
Nhưng lúc này Ngụy Quân thật đúng là không phải đối thủ của Bạch Khuynh Tâm.
"Ngụy đại nhân, không cần xúc động, sinh cơ đã xuất hiện." Bạch Khuynh Tâm thấp giọng nói.
Ngụy Quân trong lòng nói ta có thể không biết sinh cơ đã xuất hiện sao?
Bản Thiên đế sợ chính là cái này.
Bạch Khuynh Tâm ngươi cũng dám khống chế hành động bản Thiên đế.
Tốt lắm, ngươi chờ đó, chờ bản Thiên đế trở về thiên đình, nhất định để cho ngươi có biết cái gì tên là mạnh mẽ cùng tàn nhẫn.
Đương nhiên, Ngụy Quân cũng chỉ có thể trước ghi sổ hành vi mạo phạm của Bạch Khuynh Tâm đối với hắn.
Ở sau khi Bạch Khuynh Tâm khống chế hắn, tầm mắt mọi người đều đã dời đi.
Trên thực tế từ sau khi đám người Trương Sam, Cơ Soái, Thượng Quan Thừa tướng đứng ra, nhân vật chính phiên đại triều hội hôm nay đã nhất định phải thay đổi người.
Hơn nữa kịch tình cũng đã tiến nhập cao trào.
Từ bố mục đích cục mà nói, mục đích của Thiên Cơ lão nhân đã đạt tới.
Hắn muốn nhìn một chút đến cùng có bao nhiêu người sẽ phản đối liên minh người tu chân.
Hắn muốn để kẻ địch giấu ở trong bóng tối này nhảy ra.
Hiện tại, như hắn mong muốn.
Chỉ là, kết quả này hắn có nguyện ý tiếp thu hay không, thì phải hỏi bản thân hắn.
Ít nhất Càn đế ở mặt ngoài nhìn qua là tuyệt đối không muốn tiếp thu.
Thượng Quan Thừa tướng là đứng đầu quan văn, hắn quay lưng đối với Càn đế mà nói không khác nào ở trước mặt mọi người cho hắn một cái tát.
Mà Cơ Soái cũng đứng dậy.
Đứng đầu quan văn cùng đứng đầu võ tướng tất cả đều đứng ở mặt đối lập Hoàng đế hắn.
Chính như Ngụy Quân nói, hắn làm Hoàng đế cũng quá dọa người.
"Cơ Trường Không, ngươi muốn làm gia nô ba họ?" Càn đế châm chọc nói.
Cơ Trường Không vốn là Dương đại soái một tay đề bạt lên, trước đó tự nhiên coi như là tiên đế hệ.
Nhưng sau khi hắn lên Đế vị, Cơ Trường Không đổ hướng về phía hắn.
Hiện tại, Cơ Trường Không lại nhảy trở về.
Càn đế nói Cơ Trường Không là gia nô ba họ, thật ra ở trong lòng rất nhiều người, cũng cho là như thế.
Nhưng bản thân Cơ Trường Không không cho là như vậy.
"Bệ hạ, bổn soái chỉ muốn làm một con người."
"Trẫm đã cho ngươi làm đệ nhất nhân quân đội." Càn đế thanh âm có chút phẫn nộ cùng thất thố hiếm thấy.