Mệt quá, nhanh chóng hủy diệt hết đi (4)
“Lâm tướng quân ngài đừng ngại hỏi, bản cung biết là sẽ nói.” Tứ hoàng tử vỗ ngực cam đoan.
"Được, vậy chúng ta đi thẳng vào chủ đề. Điện hạ, như chúng ta đều biết, ngài từng có hiềm khích với Ngụy Quân Ngụy đại nhân, có đúng như vậy không?"
Tứ hoàng tử gật đầu nói: “Là thật, lúc trước bản cung vẫn luôn cho rằng Ngụy đại nhân là lên lừa đời lấy tiếng ngụy quân tử. Bản cung không tin hắn vĩ đại như bề ngoài thể hiện ra, nhất định là có nguyên nhân đặc biệt gì khác để cho hắn cố ý giả vờ.”
Lâm tướng quân: “Sau đó ngài thay đổi suy nghĩ?”
Tứ hoàng tử: “Đúng vậy.”
Lâm tướng quân: “Tại sao ngài lại đột nhiên thay đổi thái độ với Ngụy đại nhân.”
Tứ hoàng tử giải thích: “Bởi vì Ngụy đại nhân đã dùng hành động thực tế của bản thân để chứng minh lòng tiểu nhân của bản cung, có một lần Ngụy đại nhân đi sứ Tây đại lục, đại hoàng huynh và Cơ cô nương đã mang hài cốt của anh hùng Đại Càn chúng ta về. Còn Ngụy đại nhân lựa chọn một mình ở lại cản phía sau, câu giờ cho đại hoàng huynh và Cơ cô nương tranh thủ thời gian rời khỏi, có thể nói là nhân tài kiệt xuất. Nếu ngay cả người như vậy cũng nghi ngờ, bản cung có xứng làm người nữa không?”
Lâm tướng quân gật đầu.
Thảo nào.
Giải thích này rất hợp lý.
Hành động của Ngụy Quân, không phải là không có người nghi ngờ.
Nhưng Ngụy Quân từ đầu đến cuối vẫn tấm lòng rộng mở, ôm nguy hiểm về phần mình, giữ lại an toàn cho người khác.
Một lần có thể là giả, hai lần có thể là giả, nhưng mười lần trăm lần, còn có thể là giả sao?
Tục ngữ có câu, cả đời làm ngụy quân tử chính là chân quân tử.
Ngụy Quân vẫn chưa qua hết đời, nhưng nhân thiết quân tử của hắn đến bây giờ vẫn vững chắc như thuở ban đầu.
Những người khác không thể không tin.
Ngụy Quân đã dùng hành động thực tế để chinh phục những người hoài nghi nhân phẩm của hắn.
Sự thay đổi của Tứ hoàng tử, thật ra cũng không có gì lạ.
Lâm tướng quân hỏi tiếp: “Thì ra từ khi đó điện hạ cũng đã thay đổi cái nhìn về Ngụy đại nhân, vậy tại sao ngài vẫn tỏ ra không đội trời chung với Ngụy đại nhân như xưa.”
Tứ hoàng tử mỉm cười: “Khi đó, trong triều đình cũng có vô số người ủng hộ Ngụy Quân, dù bản cung muốn kết bạn với Ngụy Quân thì cũng đến lượt ta sao? Chỉ có thể đi đường tắt, nhảy ra phản đối Ngụy Quân, mới có thể làm cho Ngụy Quân chú ý tới ta, đồng thời cũng làm cho những người phản đối Ngụy Quân chú ý tới ta.
“Tuy Ngụy Quân là người tốt, cũng có rất nhiều người ủng hộ, nhưng có bao nhiêu người ủng hộ Ngụy Quân thì có chừng ấy người muốn giết Ngụy Quân.
“Những con giòi tim đen kia đều là loại thâm tàng bất lộ, bản cung hiểu rõ bọn họ, bọn họ nhất định sẽ không nhảy ra đối địch thẳng mặt với Ngụy Quân, chỉ biết giật dây người ngu dốt trong mắt bọn họ như bản cung đi hi sinh.
“Có bản cung đứng trước chắn, nhất định bọn họ sẽ tìm mọi cách giật dây bản cung đi gây rối với Ngụy Quân. Để thuyết phục bản cung, bọn họ chắc chắn còn có thể hứa lãi nặng.
“Mấy con giòi tim đen này việc thành không đủ việc xấu có thừa, có lẽ chúng thực sự đủ sức uy hiếp tính mạng của Ngụy Quân. Có bản cung ngăn chặn, có thể cứu được một mạng của Ngụy Quân.
"Thực sự đến lúc đó, bản cung mới gỡ bỏ hiềm khích với Ngụy Quân được, Ngụy Quân cũng mới có thể tin thành ý của bản cung.
“Trước đây bản cung đã hiểu lầm Ngụy Quân, và từng nghĩ Ngụy Quân là một kẻ ngụy quân tử. Sai rồi, sai rồi, nam tử hán đại trượng phu, biết sai thì phải sửa. Bản cung đã nói qua, nhất định sẽ tìm cơ hội cứu hắn một lần, bản cung nói được thì làm được. Cho nên ta mới ngụy trang, tiếp tục để cho người ngoài thấy ta và Ngụy Quân bất hòa.”
Lâm Giang Hoa và Tiết tướng quân nghe Tứ hoàng tử bói xong, trong mắt họ lóe lên tia sáng kỳ dị liên tục.
Tiết tướng quân xúc động nói: “Điện hạ đúng là quá thông minh, hiếm thấy biết sai chịu sửa, mạt tướng bội phục.”
Lâm tướng quân gật đầu nói: “Điện hạ quá xuất sắc, ta tin Ngụy Quân sẽ đọc bài báo phỏng vấn này của ngài, cũng chắc chắn sẽ nhìn ngài với cặp mắt khác xưa, mười phần cảm động.”
Trên mặt Tứ hoàng tử nở nụ cười tươi như hoa.
Sau đó hắn giải thích: “Thật ra Ngụy Quân cũng đã sớm biết chuyện này.”
“Ngụy đại nhân đã biết?”
Cả Lâm tướng quân và Tiết tướng quân đều hơi lạ.
“Làm sao Ngụy đại nhân biết được? Ngài với Ngụy đại nhân có nói về chuyện này sao?”
“Không có, nhưng Ngụy Quân là Trạng Nguyên tài cao, học cứu thiên nhân, kế hoạch này của ta sao có thể lừa gạt được Ngụy Quân? Với chỉ số thông minh của Ngụy Quân, sẽ dễ dàng nhìn thấu được suy nghĩ của ta, hắn thông minh như vậy, còn thông minh hơn ta gấp vạn lần.”
Giọng điệu của Tứ hoàng tử mười phần chân thành.
Trong một giây tri kỷ biến thành nịnh bợ.
Lâm tướng quân trừng mắt nhìn, nói: “Tuy ta cũng cho rằng Ngụy đại nhân rất thông minh, nhưng điện hạ có chứng cứ chứng minh Ngụy đại nhân đã đoán được lập trường của ngài từ sớm không?”
"Đương nhiên là có."
Tứ hoàng tử chém đinh chặt sắt nói.
“Ngụy đại nhân đã từng tự lén nói qua, ta là tri kỷ của hắn. Lâm tướng quân, ngươi cũng biết rõ, chữ tri kỷ này nặng chừng nào.”
Nói đến đây, tất nhiên giọng điệu của Tứ hoàng hết sức vinh hạnh.