Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 141 - Chương 141. Cô Thần Nghiệt Tử, Thiết Huyết Cứu Quốc (3)

Chương 141. Cô thần nghiệt tử, thiết huyết cứu quốc (3) Chương 141. Cô thần nghiệt tử, thiết huyết cứu quốc (3)

"Hắn. . . đã chết chưa?" Chu Phân Phương do dự nói.

Trần Già nghe được câu hỏi này của Chu Phân Phương, thân thể khẽ run lên.

Bọn họ cũng đều biết, Chu Phân Phương nói là tiền Thái tử.

Hội trưởng Thiết huyết cứu quốc hội.

Nam nhân năm đó tụ đám thiếu niên nhiệt huyết Trần Già, Cơ Lăng Vân bọn họ lại cùng một chỗ, tự thể nghiệm, thiết huyết cứu quốc.

"Ta không biết." Trần Già thanh âm thoáng có chút khàn khàn: "Mấy năm nay hắn không có liên hệ với ta, ta nghĩ, khả năng thật sự đã chết. Người Thiết huyết cứu quốc hội, thời điểm chết đều là cảm tử."

"Hắn đã chết, ngươi cần gì phải kiên trì như vậy chứ?"

Trần Già nở nụ cười, tươi cười làm cho Chu Phân Phương có chút động dung: "Tế tửu, chẳng lẽ ngươi thực cho là nhóm người chúng ta năm đó tụ cùng một chỗ, chỉ là vì giao hảo với Thái tử sao? Hắn ở đó, ta là thành viên Thiết huyết cứu quốc hội. Hắn không ở đó, ta vẫn là thành viên Thiết huyết cứu quốc hội.

"Ta tuy tương giao tâm đầu ý hợp cùng với, cũng xem hắn là đứng đầu trung hưng Đại Càn, nhưng ta không phải chiến đấu vì hắn."

Năm đó đám người bọn họ nếu thật sự chỉ vì quyền thế, thì làm thế nào mà người trước ngã xuống, người sau tiến lên đi về phía tiền tuyến?

Trần Già nói tới đây, Chu Phân Phương đã không thể khuyên nữa.

Nhìn Trần Già, Chu Phân Phương bỗng nhiên nghĩ tới lời nói mà vài ngày trước Ngụy Quân đã nói qua với nàng.

"Trước đó ta khuyên Ngụy Quân lui một bước, hắn thiên phú đặc biệt tốt, chỉ cần sống sót, Thánh nhân là có thể. Ngụy Quân nói với ta, một quốc gia muốn chân chính quật khởi, cần có người vùi đầu khổ làm, cần có người liều mạng cứng rắn làm, cần có người vì dân thỉnh mệnh, cũng cần có người xả thân cầu pháp. Nếu mỗi người đều muốn giữ lại thực lực vùi đầu khổ làm để đợi ngày sau, vậy vốn không có ngày sau. Luôn phải có người hy sinh trước, mới có thể lưu mồi lửa hy vọng cho người khác."

Chu Phân Phương hành một đại lễ đối với Trần Già: "Sơn xuyên vĩnh kỷ, hạo khí trường tồn. Ta đợi ngày nào đó Trần huynh khải hoàn. Nếu ngươi không về, ta tự tay viết thư lập truyền cho ngươi."

Trần Già hoàn một lễ, khẽ cười nói: "Tạ Chu Tế tửu, đây là ta kiếm lớn rồi, ngài tự mình viết thư lập truyền, bệ hạ cũng không có đãi ngộ này."

"Ta kính anh hùng, không kính quyền lực. Viết thư lập truyền cho ngươi, là vinh quang của ta. Còn cần ta làm cái gì?"

Chu Phân Phương chưa từng làm gián điệp.

Nhưng nàng tin tưởng làm gián điệp tuyệt đối không dễ dàng như tưởng tượng.

Nếu có chỗ nào có thể giúp Trần Già, nàng đều nguyện ý trợ giúp một tay.

Không quan hệ ích lợi, không cầu hồi báo, chỉ bởi vì người như vậy đáng để nàng giúp.

Năm đó, ở trên chiến trường vệ quốc, mọi người đều là như thế này.

Chẳng sợ trời nam biển bắc, chưa từng quen biết nhau, nhưng một hồi chiến tranh qua đi, cũng đã trở thành huynh đệ sinh tử với nhau.

Sau khi chiến tranh chấm dứt, thiên hạ nhìn như thái bình, nhưng cái loại kết giao quân tử không quan hệ danh lợi này lại càng ngày càng ít.

Hôm nay, nàng lại gặp được người thuần túy sảng khoái như năm đó.

Người như vậy, phàm là nàng có năng lực, không, chẳng sợ nàng không có năng lực, cũng nhất định sẽ dốc hết toàn lực đi giúp.

Đây là nguyên nhân vì sao thiên hạ nho tu rất nhiều, Chu Phân Phương ra sau nhưng lại vượt trước.

Trần Già có thể cảm nhận được thành ý của Chu Phân Phương, hắn nghĩ nghĩ, sau đó đưa ra một thỉnh cầu.

"Giúp ta nói một tiếng cảm ơn với Ngụy Quân đi, thân phận của ta đều phải giữ bí mật đối với người khác, nhưng Ngụy Quân khẳng định là đáng tín nhiệm, ta tin tưởng hắn có chết cũng sẽ không tiết lộ thân phận của ta."

Trần Già có tín nhiệm đầy đủ đối với nhân phẩm của Ngụy Quân.

Trên thực tế không chỉ là hắn, hiện tại dân chúng cả nước đều có tín nhiệm đầy đủ đối với nhân phẩm của Ngụy Quân.

Trải qua lần trực tiếp cả nước này, ai dám nghi ngờ Ngụy Quân, chính là địch với dân chúng cả nước.

Trần Già tín nhiệm đối với Ngụy Quân Chu Phân Phương cũng không bất ngờ, nàng bất ngờ là Trần Già sẽ nói lời cảm tạ đối với Ngụy Quân.

"Ngươi quen biết Ngụy Quân?"

"Không biết, chỉ có gặp mặt một lần." Trần Già lắc đầu nói: "Nhưng ta thực thích hắn."

Chu Phân Phương trừng mắt nhìn, giọng điệu có chút tự tin: "Vậy ngươi phải thất vọng rồi, hắn thích là ta."

Thường xuyên nhìn lén gấu trúc của ta đó.

Hơn nữa thời điểm hắn lên Thư sơn, Thư sơn sinh thành ảo cảnh đầu tiên chính là bổn cô nương sắc đẹp dụ hoặc.

Kiêu ngạo.jpg.

Ai nói Chu Phân Phương ta không có người theo đuổi?

Lời đồn, tất cả đều là lời đồn.

Trưởng thành giống như ta, ngực to chân dài, hoa dung nguyệt mạo, khuynh quốc khuynh thành.

Bổn cô nương cho tới giờ vốn không có thiếu người theo đuổi.

Chu Phân Phương thuận lợi thuyết phục bản thân.

Mà Trần Già thì không nói gì để chống đỡ.

"Tế Tửu đại nhân yên tâm, ta không phải Cơ Lăng Vân, ta không cướp nam nhân của người khác."

Chu Phân Phương coi như không có nghe thấy.

"Ngươi đã không quen Ngụy Quân, ngươi cảm ơn hắn làm cái gì?"

Trần Già nhẹ giọng nói: "Cảm ơn hắn để cho ta nhìn thấy hy vọng, Tế Tửu đại nhân, ngươi có biết người như ta, sợ nhất là cái gì không?"

Không đợi Chu Phân Phương trả lời, Trần Già đã đưa ra đáp án của mình: "Ta sợ nhất chính là không có hi vọng, ta sợ ta còn đang chiến đấu, mà quốc gia cùng dân chúng của ta đều đã đầu hàng. Không dối gạt Tế Tửu đại nhân, mấy năm nay ta thực thất vọng đối với Đại Càn, thực thất vọng đối với bệ hạ. Là Ngụy Quân làm cho ta nhìn thấy hy vọng, Ngụy Quân làm cho ta biết, Đại Càn còn có rất nhiều người máu còn chưa lạnh, ta không phải đang chiến đấu một mình."

Nói tới đây, Trần Già khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc: "Đường ta không cô độc, quá hạnh phúc, quá hạnh phúc."

Lúc này đây Ngụy Quân ngang nhiên nã pháo trên Kim Loan điện, lôi bách quan, Càn đế cùng liên minh người tu chân tất cả đều mắng một lần.

Nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa.

Người bị chấn động đếm không hết.

Nguyên nhân vì Ngụy Quân làm tấm gương, khởi xướng xung phong đầu tiên, cho nên, rất nhiều người đều bắt đầu hành động.

Minh Châu công chúa, Nhị hoàng tử, Cơ Soái, Thượng Quan Thừa tướng, Hình bộ Thượng Thư, Tông Nhân phủ Tông Chính. . .

Cái này còn chưa làm cho Trần Già vui mừng.

Làm cho Trần Già vui mừng, là các học sinh Quốc Tử Giám tình cảm quần chúng xúc động, là dân chúng bên đường lòng đầy căm phẫn.

Những người này, là hy vọng tương lai quốc gia.

Bọn họ máu còn chưa lạnh, thắt lưng còn chưa cong, cho dù bọn họ không đủ mạnh mẽ, nhưng bọn họ không muốn làm nô vong quốc, hơn nữa bọn họ nguyện ý dũng cảm đứng ra.

Vậy tất cả mình làm đều có ý nghĩa.

Cái này đối với người như Trần Già mà nói, là hạnh phúc lớn nhất.

Bình Luận (0)
Comment