Thuật biến mất ngầu lòi (3)
Cho nên dù Ngụy Quân đã điều tra rõ ràng việc này, nhưng người hiểu rõ tình hình vẫn chỉ giới hạn trong phạm vi một số ít người.
Đại Hoàng tử chắc chắn là người biết rõ sự thật.
Nghe thấy Ngụy Quân nói đến điều này, hắn lập tức hiểu rõ một phần ý của Ngụy Quân.
“Ngụy đại nhân không ủng hộ ta làm như vậy?”
Ngụy Quân gật gật đầu, không hề do do dự dự, bày tỏ thẳng thái độ của mình: “Đúng vậy, ta không ủng hộ.”
“Có thể nói ra nguyên nhân không?”
“Tuy Yêu Hoàng muốn tấn công đảo Trung Địa bao gồm cả Tây Đại Lục hoàn toàn là vì chính hắn, không liên quan gì đến Đại Càn chúng ta, nhưng xét đến cùng hắn đã mời chúng ta, chúng ta cũng đã đồng ý tạo liên minh, đây là đồng minh. Khi đồng minh kề vai chiến đấu, sau lưng lại đâm cho đối phương một nhát. Có vẻ như dành chiến thắng nhất thời, nhưng ta cho rằng trước sau gì cũng gặp hậu họa khôn lường. Quan trọng nhất là — ngươi không thể đánh chết đối phương, nên làm như vậy là sai.”
Dù Ưng Vương có tạo phản, cũng khó có thể là đối thủ của Yêu Hoàng.
Ngay cả khi có Đại Hoàng tử nâng đỡ.
Nếu đánh không chết, vậy nhiều lắm cũng chỉ làm Yêu Hoàng bị thương.
Nhưng từ trước đến nay dã thú bị thương là nguy hiểm nhất.
Hơn nữa, hành động đâm sau lưng đồng minh của mình, sâu trong lòng Ngụy Quân không ủng hộ.
Bởi vì thật sự không đúng.
Vô số thù hằn từ nghìn xưa đến nay đều xảy ra theo kiểu này.
Ngụy Quân suy tư một lát, sau đó nói thêm: “Bệ hạ, chuyện ngươi muốn làm, khá giống với những gì mà nhân vật phản diện trong tất cả chuyện lịch sử đã làm.”
Tuy Đại Hoàng tử là người một nhà.
Nhưng có một nói một, loại chuyện này, Tần Cối đã từng làm.
Người đứng đầu đã từng làm.
Đến cuối cùng tất cả đều “Lưu danh sử sách.”
Người đời chửi bới.
Chèn ép đồng minh tất nhiên không phải vấn đề, Ngụy Quân cũng ủng hộ.
Nhưng chèn ép theo cách này, Ngụy Quân không ủng hộ.
Đại Hoàng tử cũng không vì những lời không nể nang của Ngụy Quân mà tức giận, hắn suy nghĩ thật lâu, sau đó chậm rãi gật gật đầu, nói: “Bêu danh gì đó, thật ra ta cũng không thèm để ý. Ngụy đại nhân, chỉ là ta không muốn Yêu Đình mạnh như vậy, nếu cứ thế kế hoạch nhập chủ Yêu Đình trong tương lai sẽ bị ảnh hưởng.”
“Vốn dĩ ngươi đã tính thế nào?” Ngụy Quân hỏi: “Ngươi thật sự cảm thấy Ưng Vương có thể lật đổ sự thống trị của Yêu Hoàng?”
“Đương nhiên là không thể, nhưng nếu Yêu Hoàng bị thương một chút ở đảo Trung Địa, lại có ta toàn lực trợ giúp, chưa chắc Ưng Vương không có cơ hội?”
“Ngươi muốn dùng đồ bên trong Hoàng thất?” Ngụy Quân hiểu ý của Đại Hoàng tử.
Tuy thực lực hiện tại của Đại Hoàng tử đã có tiến bộ vượt bậc, nhưng còn kém rất xa trình độ của Yêu Hoàng.
Trừ khi đem theo toàn bộ bảo vật của Hoàng thất đi chi viện cho Ưng Vương.
Cái khác của Hoàng thất không nói, nhưng vài món Thần Khí cất giấu vẫn phải có.
Đại Hoàng tử gật gật đầu.
Ngụy Quân nhắc nhở: “Đây là hoàn toàn đối địch với Yêu Hoàng, nếu thua cuộc, sẽ không còn con đường sống nào cho Đại Càn với Yêu Hoàng.”
“Không, vẫn có.” Giọng điệu của Đại Hoàng tử vô cùng bình tĩnh: “Đẩy ta ra là được, kết cục của kẻ thất bại đương nhiên là bị vứt bỏ, ta sẽ không làm liên lụy đến Đại Càn, Đại Càn chỉ cần đổi một hoàng đế khác là được.”
Ngụy Quân: “...”
Vậy mà ngươi cũng thức thời lắm.
Nhưng…
“Hồ Vương thì sao? Đến lúc đó làm sao ngươi có thể đối mặt với Hồ Vương?”
Đại Hoàng tử không nói gì.
Tất nhiên, Ưng Vương Hồ Vương, không thể còn cả hai.
“Thật ra không cần đánh cuộc như vậy, có cách đơn giản hơn mà xác suất thành công cũng cao hơn.”
“Hả?”
Đại Hoàng tử nhìn về phía Ngụy Quân với ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Hắn không nghĩ ra còn cách nào tốt hơn nữa.
Ngụy Quân bình tĩnh nói: “Rất đơn giản, ngươi không cảm thấy Yêu Hoàng là một ông chủ bỏ bê công việc điển hình sao?”
Đại Hoàng tử gật đầu.
Cũng không phải Yêu Hoàng bỏ bê.
Mà đó là lười.
Với lại tính bẩm sinh của chủng tộc.
Ông trời cho chủng tộc của Yêu Hoàng thiên phú không gì sánh bằng, đồng thời cũng ban cho họ sự lười nhác không gì sánh bằng.
Bắt Yêu Hoàng suốt ngày cần chính ái dân, đó là không thể nào.
Nói từ góc độ này, ông trời vẫn rất công bằng.
Ngụy Quân đưa ra một cái ví dụ, làm cho Đại Hoàng tử cảm thấy đang sỉ nhục Yêu Hoàng.
“Ngươi có thể coi Yêu Hoàng như Càn Đế lúc trước, dù sao cũng là ông chủ bỏ bê công việc.”
Đại Hoàng tử buột miệng thốt ra: “Ngụy đại nhân, xin ngươi hãy tôn trọng Yêu Hoàng một chút.”
Ngụy Quân: “...Ngươi đúng là một người con có hiếu.”
Đại Hoàng tử nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Phụ hoàng của ta thật sự không xứng được đánh đồng với Yêu Hoàng.”
“Bản chất không khác nhau nhiều, có thể lấy Càn Đế làm đơn vị đo.”
Ngụy Quân tỏ vẻ đã quá quen với chuyện này rồi.
“Từ xưa Nguyên Minh chủ đã bị xem là đối thủ của Càn Đế khi còn sống, hiện tại chúng ta có thể xem Yêu Hoàng là bản Càn Đế của Yêu Đình?”
Đại Hoàng tử: “...Ta vẫn cực kỳ tôn trọng Yêu Hoàng, Ngụy đại nhân ngươi có thể cũng tôn trọng Yêu Hoàng một chút được không?”
Ngụy Quân xem như chưa từng nghe thấy người con hiếu thảo Đại Hoàng tử nói cái gì.
“Kêu ngươi xem Yêu Hoàng như Càn Đế bản Yêu Đình, vậy thì từ phương diện tâm lý ngươi đã chiếm được ưu thế. Sau đó, ngươi xem lại cách Thượng Quan thừa tướng Cơ soái cùng Lục cục trưởng đã đối phó với Càn Đế như nào, ngươi sẽ trông mèo vẽ hổ đối phó như vậy với Yêu Hoàng, hiệu quả không thể kém được.”