Anh hùng vĩ đại, đảm nhận thay cho đất nước (1)
Ngắt kết nối với thế giới này.
Nhưng một đợt thao tác này của lão sư hời, là mở rộng hạn mức cao nhất cho thế giới này.
Cũng không đổi bản đồ, cũng không đổi người vật, nhưng có rất nhiều mối quan hệ cũng tự nhiên vì vậy mà thay đổi, cục diện cũng tự nhiên mà thay đổi.
So với cách đổi bản đồ truyền thống, thao tác của lão sư hời hiển nhiên là càng cao cấp hơn.
Chẳng qua đối với Đạo Tổ, đây cũng chỉ là thao tác cơ bản.
Bạch Khuynh Tâm đặt mình vào vị trí của Đạo Tổ, cố gắng suy nghĩ lý do tại sao ông ta làm như vậy.
Cuối cùng Bạch Khuynh Tâm đưa ra một kết luận:
“Ngụy Quân, lão sư làm như vậy hẳn là vẫn nhằm vào ngươi.”
“Tất nhiên, chỉ đáng tiếc là.”
“Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc lão sư hời vẫn không tự mình ra tay, ôi thanh xuân cuối cùng vẫn phải kết thúc.” Ngụy Quân phiền muộn nói.
Bạch Khuynh Tâm: “... Lúc trước ông ta tự mình ra tay với ngươi nhiều lần lắm sao?”
Ngụy Quân nghĩ nghĩ, sau đó trả lời xác nhận: “Rất nhiều lần.”
“Vậy mà ngươi không chết, thật là may mắn.” Bạch Khuynh Tâm có sao nói vậy.
Ngụy Quân nói: “Không phải may mắn, mà là lão sư hời quá buông thả. Mỗi lần căn bản cũng không đánh chết ta, chỉ chơi thôi, sau khi đánh bại ta còn thuận tiện chỉ điểm một chút cho ta, đến bây giờ ta vẫn chưa gặp qua ai có thể buông thả đến mức độ này.”
Nói đến cái này, giọng điệu của Ngụy Quân có chút thổn thức: “Bởi vì sự tồn tại của lão sư chúng ta, mà bây giờ đã trở thành một ca tiêu cực điển hình ở chư thiên vạn giới. Mỗi khi các thế lực lớn đến kiểm kê phản kích kinh điển, lão sư chúng ta đều bị đặt lên hàng đầu, bị xách ra quất xác, tỷ lệ xuất hiện vẫn cao. Kết quả đến bây giờ, người dám buông thả ngày càng ít, thật đáng buồn.”
Bạch Khuynh Tâm có thể nói gì nữa?
Nàng chỉ có thể buồn thay cho lão sư.
So với Ngụy Quân, nàng cảm giác chính mình thật sự là một cái áo bông nhỏ tri kỷ.
Đáng tiếc, lão sư không biết quý trọng.
“Hiện tại nếu lão sư không trực tiếp nhằm vào ngươi, vậy cũng có nghĩa là hắn vẫn muốn bày bố đối phó ngươi.”
Ngụy Quân gật gật đầu, nói: “Vẫn là hình thức ăn miếng trả miếng, nhìn qua có vẽ như lão sư của chúng ta đã bị ta đánh đến sợ, cho nên chỉ dám tránh sau màn, để những người khác tới thử ta trước. Đương nhiên, còn một khả năng nữa.”
“Khả năng gì?”
“Ta xé lão sư thành tám miếng, ý trên mặt chữ tám miếng.”
Bạch Khuynh Tâm: “...Ngươi đúng là một đệ tử tốt.”
“Quá khen.” Ngụy Quân khiêm tốn nói: “Bình thường bình thường, hạng ba thế giới.”
Bạch Khuynh Tâm tùy cơ ứng biến vờ như mình không nghe thấy gì hết, trở lại vấn đề chính: “Ý của ngươi là lão sư của chúng ta không phải cơ thể hoàn chỉnh?”
“Có lẽ không phải, nói cách khác sẽ không chỉ tăng lên một chút hạn mức cao nhất như vậy.”
Với cái trình độ của Thiên Đế Đạo Tổ, thổi một hơi cũng có thể làm cho thế giới thăng duy.
Những chuyện Đạo Tổ đã làm được trước mắt, khiến người ở thế giới này vô cùng khiếp sợ, nhưng trong mắt Ngụy Quân, cũng không vượt qua nhiều nhận thức lắm.
Thậm chí ngay cả nhân vật nhỏ ở chư thiên vạn giới như kẻ trộm lửa Tội Ngạo hay người quan sát Lam Tình cũng có thể phân biệt được.
Xét cho cùng, là Đạo Tổ cũng không thể hiện được nhiều sức mạnh hơn.
Dựa theo hướng đi bình thường, theo quan sát của Ngụy Quân, giống Ma Quân hay Lục Nguyên Ngạo, cho bọn hắn đủ thời gian, bọn họ tự dựa vào bản thân có lẽ cũng có thể đột phá giới hạn, lấy lực tự thân nâng cao hạn mức cao nhất của toàn thế giới.
Không chỉ có bọn họ.
Nếu trên phương diện nghiên cứu phát minh của Tây Đại Lục có kỳ tài ngút trời, dẫn đến khoa học kỹ thuật của Tây Đại Lục bùng nổ, cũng có thể dẫn dắt toàn bộ thế giới tiến thêm một bước.
Trí tuệ và vũ lực chọn một cái, đều có năng lực dẫn dắt thế giới thăng duy, làm ngọn lửa của nền văn minh tiến xa thêm một bước.
Đối với người thường, điều này rất khó.
Nhưng đây là tiêu chuẩn của mỗi thiên tài siêu tinh cấp.
Siêu tinh cấp — vượt ra khỏi thế giới nguyên bản, phá bỏ giới hạn, tiến xa hơn.
Ở chư thiên vạn giới, kiểu thiên tài cấp yêu nghiệt vầy không ít.
Cho nên đợt phong ba này của Đạo Tổ, dù đang bảo tồn thực lực, chắc chắn cũng không phải biểu hiện đỉnh cao.
“Có lẽ sư phụ của chúng ta không phải không muốn buông thả, ông ta phỏng chừng là cảm thấy căn bản không giết giết được ta, nên dứt khoát ra tay từ người bên cạnh ta trước, làm ta bị chúng bạn xa lánh, bước đến con đường cô đơn, cuối cùng ông ta sẽ tự mình kết liễu ta.”
Ngụy Quân đã viết xong kịch bản cho Đạo Tổ.
Người hiểu rõ ngươi nhất vĩnh viễn là đối thủ của ngươi, ngược lại cũng vậy.
Nghe thấy Ngụy Quân nói kỹ càng tỉ mỉ như vậy, Bạch Khuynh Tâm cũng tin vào điều đó.
“Ngụy Quân, nếu thật sự dựa theo kịch bản này, vậy ngươi là đối thủ của sư phụ hả?”
“Chắc là không.”
Ngụy Quân vô cùng bình tĩnh.
“Lúc trước khi ta với sư phụ đối chiến là càng thua càng đánh, đánh trận nào thua trận đó, chỉ thắng một lần như vậy sau đó đã giết ông ta luôn rồi, tỉ lệ chiến thắng chưa đến 1%”
Bạch Khuynh Tâm: “Cho nên, ngươi chết chắc rồi?”
“Chắc vậy.”
Ngụy Quân cười cực kỳ vui vẻ.
Vậy thì tốt quá.
Tuy nói chết trên tay người khác cũng được, nhưng nếu có quyền lựa chọn, chắc chắn Ngụy Quân sẽ chọn sư phụ làm lựa chọn hàng đầu.
Dù sao, đây cũng là tình yêu.