Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1467 - Chương 1467. Ta Sẽ Mang Thiên Phú Của Ta Đến Tây Hải Ngạn (1)

Chương 1467. Ta sẽ mang thiên phú của ta đến tây hải ngạn (1) Chương 1467. Ta sẽ mang thiên phú của ta đến tây hải ngạn (1)

Ta sẽ mang thiên phú của ta đến tây hải ngạn (1)

Trong mắt Sa Vị, Thượng Quan Tinh Phong chính là hàng tặng kèm, không đáng để nhắc đến.

Nhậm Dao Dao cũng vậy.

Hiện tại, Hồ Vương đang ở trên biển xa xôi, không thể quay lại, vì vậy Sa Vị cũng sẽ không lãng phí thời gian với Nhậm Dao Dao.

Tuy nhiên, ứng cử viên tiếp theo mà Trần Già đề xuất đã khiến Sa Vị động lòng.

"Thượng Quan Tinh Phong và Nhậm Dao Dao quả thực không thể lọt vào pháp nhãn của tiền bối, nhưng trong tứ đại công tử bột còn có một người tên là Cổ Anh, có lẽ tiền bối có thể chú ý hơn.”

"Sao lại nói thế?”

"Tiền bối không biết, tên Cổ Anh này thực ra là quân cờ mà Trường Sinh tông bọn ta âm thầm bồi dưỡng.”

Kỳ quái.

Trước đây Trần Già quả thực đã nghĩ như vậy.

Có lần còn cho rằng Cổ Anh muốn hại chết Ngụy Quân, vì thế hắn ta đã phí rất nhiều sức lực để đấu trí đấu dũng với Cổ Anh.

Sau này...

Chỉ có thể nói kỹ năng diễn xuất của mọi người đều quá tốt.

Hiện tại, đối với Cổ Anh mà nói, thân phận của Trần Già vẫn là một bí mật.

Có điều, Trần Già lại biết về thân phận của Cổ Anh.

Sau sự việc, Ngụy Quân còn đặc biệt nói cho Trần Già biết, để hắn ta và Trường Sinh tông sử dụng Cổ Anh cho tốt, không được dễ dàng đưa cho Cổ Anh nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng.

Tất nhiên, việc Cổ Anh là ám tử của Trường Sinh tông thực ra cũng không phải là một bí mật trong nội bộ Liên minh người tu chân.

Chỉ là Trường Sinh tông và Liên minh người tu chân đã trở mặt với nhau.

Liên minh người tu chân dường như cũng quên mất chuyện này, hoặc là bọn họ căn bản không quan tâm đến nó.

Cũng có thể là bọn họ muốn xem Trường Sinh tông và Đại Càn cắn nhau.

Nói tóm lại, Nguyên Minh chủ còn có ý nói Trần Già là nội ứng của Đại Càn, kết quả Trường Sinh tông căn bản không tin.

Thân phận của Cổ Anh... căn bản không ai nhắc đến.

Kể cả các trưởng lão cấp cao trong nội bộ Trường Sinh tông biết thân phận của Cổ Anh cũng không đề cập đến, mặc dù trên danh nghĩa bọn họ đều đã hợp tác với Đại Càn rồi.

Giấu nghề vĩnh viễn không có điểm hại.

Vì vậy, mặc dù thân phận của Cổ Anh không phải là bí mật trong cấp cao nhưng đối với bên ngoài, thực sự vẫn chưa tiết lộ ra.

Bề ngoài, Đại Càn quả thực không biết chuyện này.

Điều này tạo cơ hội cho Trần Già hoạt động.

"Tiền bối, Cổ Anh thực sự là người mà sư tôn ta đặc biệt bồi dưỡng, thứ hắn ta tu luyện cũng chính là ‘Thao Thiết Kinh’ – Tiên pháp khuyết thiếu của Trường Sinh tông bọn ta.”

“Thao Thiết Kinh?” Sa Vị cười: “Xem ra tên này và ta có duyên đấy.”

Lần này, đến lượt Trần Già sững sờ.

Phản ứng của hắn ta rất nhanh, hỏi với vẻ không thể tin được: “Chẳng lẽ ‘Thao Thiết Kinh’ là công pháp do tiền bối truyền lại?”

Sa Vị giải thích: “Đương nhiên là không phải, có điều nếu không xảy ra điều gì bất ngờ thì chắc là lúc ta vận chuyển công pháp, khí cơ rò rỉ đã từng châm đốt một con Tiểu Thao Thiết. Con Tiểu Thao Thiết đó đã có được sự lĩnh ngộ trong khí cơ rò rỉ của ta và sáng tạo ra ‘Thao Thiết Kinh’. ‘Thao Thiết Kinh’ ở thế giới này của các ngươi chắc chắn là bản khuyết thiếu thậm chí là bản ăn xin, ‘Thao Thiết Kinh’ thực thụ đủ để nuốt trọn đất trời, không phải là thứ mà loại thế giới nhỏ bé này có thể dung nạp.”

Trần Già há hốc miệng.

Cảm giác đầu tiên của hắn ta là gã này thực sự có thể chém gió kinh thật.

Cảm giác thứ hai là ngộ nhỡ gã này không chém gió, vậy ông ta thực sự quá lợi hại rồi.

Mình hãm hại sự tồn tại lợi hại như vậy, thực sự không sao chứ?

Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Già quyết tâm.

Một người đàn ông thực thụ không thể kinh sợ.

Người gan dạ chết vì no, kẻ hèn nhát chết vì đói (*)

(*) Ý khuyên người ta nên can đảm

Ai nói rằng thực lực mạnh thì chỉ số thông minh cao chứ?

Thực lực của Quốc sư mạnh hơn mình, thực lực của Trần Trường Sinh cũng mạnh hơn mình.

Còn không phải đều chết dưới tay mình sao.

Cố lên, tiếp tục lừa.

Trần Già tự cổ vũ mình.

Có điều không cần hắn ta tự động viên mình, Sa Vị cũng hiểu được ý của hắn ta.

"‘Thao Thiết Kinh’ mà Cổ Anh tu luyện, cũng miễn cưỡng coi là có chút duyên pháp với ta. Nếu đã như vậy, ta đích thân đi thăm hắn ta một chuyến. Nếu tư chất và thực lực có thể chấp nhận được, ta sẽ cho hắn ta một cơ hội.” Sa Vị nói.

Từ trước đến nay, ông ta là người rất nhiệt tình độ lượng.

Đương Nhiên, đối với ông ta, lật mặt vô tình cũng rất đơn giản.

Trần Già nghe thấy vậy, trong lòng vui mừng, có điều vẫn giả vờ nhắc nhở: “Tiền bối, mặc dù tên Cổ Anh này là ám tử của sư tôn ta, cũng đã từng góp sức cho Liên minh người tu chân trong cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá, nhưng dù sao hắn ta cũng không phải là ta, không thể tin tưởng hoàn toàn được, vẫn nên quan sát thêm một chút.”

Không ai biết nằm vùng hơn Trần Già.

Với tư cách là nội ứng, tiến cử một nội ứng khác, tuyệt đối không thể khen ngợi liên tục.

Như vậy rất dễ khơi dậy sự nghi ngờ.

Hơn nữa, ngộ nhỡ tên nội ứng được tiến cử bị lộ tẩy, sẽ rất dễ tra đến bản thân hắn ta.

Trần Già là một nội ứng chuyên nghiệp, vì vậy hắn ta làm việc cũng rất chuyên nghiệp.

Tiến cử thì tiến cử.

Nhất định phải loại bỏ mình ra trước.

Như vậy, cho dù sau này Cổ Anh có xảy ra vấn đề gì, đó cũng là do mắt nhìn người của Sa Vị không ổn.

Bình Luận (0)
Comment