Vấn đề này của Ngụy Quân làm cho Chu Phân Phương không thể trả lời.
Bởi vì nàng không biết đáp án.
Hơn nữa nghĩ đến đáp án này có khả năng là cái gì, Chu Phân Phương trong lòng có chút trầm xuống.
"Lão sư, Tây đại lục bên kia thật sự có chân thần hàng lâm?" Ngụy Quân lại hỏi.
Chu Phân Phương gật gật đầu: "Có."
"Sau đó thì sao?"
"Đã chết."
"Đã chết?" Ngụy Quân có chút kinh ngạc.
Chu Phân Phương xác nhận nói: "Quả thật đã chết, bị chúng ta giết chết."
"Thần này có chút yếu mà." Ngụy Quân nói.
Đương nhiên, cho dù không chết, đối với Thiên đế mà nói, thần này vẫn là tiểu thần.
Thiên đế bố vương đạo vu chư thiên, thi ân uy vu vạn giới.
Đối với Thiên đế mà nói, thế giới này chính là nông thôn, trên trời trong truyền thuyết của thế giới này cũng chỉ là thôn trấn nhỏ.
Cách cấp bậc chỗ của Thiên đế kia, còn kém rất rất xa.
Cho nên Ngụy Quân rất khó tâm sinh cảm khái.
Nhưng đối với Chu Phân Phương mà nói, thần này cũng không yếu.
"Vì giết được thần nọ, Đại Càn trả giá rất lớn, trả giá rất lớn."
Chu Phân Phương thanh âm có chút trầm thấp hiếm thấy.
Ngụy Quân thấy thế, không có nói thêm gì nữa.
Nhưng Chu Phân Phương lại nói: "Ngụy Quân, ngươi là hoài nghi phía sau chiến tranh vệ quốc có độc thủ sau màng cấp bậc càng cao hơn?"
"Ta không xác định, trước mắt chỉ là suy đoán, tất cả còn cần chứng cớ." Ngụy Quân nói: "Nếu từ trên nhật kí Dương đại soái tra được Thiên Cơ các rất có khả năng là dây dẫn nổ chiến tranh vệ quốc, vậy Thiên Cơ các tất nhiên là không tránh khỏi, ta sẽ trước tra từ Thiên Cơ các."
"Nói lên Thiên Cơ các, ai cũng không biết Thiên Cơ các đến cùng đã bày bao nhiêu quân cờ ở Đại Càn." Chu Phân Phương có chút lo lắng an toàn của Ngụy Quân: "Trần Già trước khi đi cho ta một phần danh sách, hắn đã đưa cho Thượng Quan Thừa tướng, tin tưởng hắn sẽ bố trí. Nhưng người trên danh sách đều là qua tay Trần Già, rất nhiều quân cờ ngầm không có qua tay hắn, hắn cũng không biết. Chuyện mà ngươi hiện tại muốn làm rất có khả năng sẽ lay động căn cơ Thiên Cơ các, ta lo lắng thời điểm ngươi còn chưa biết gì thì rất có khả năng đã bị người một nhà đâm phía sau một đao rồi."
Ngụy Quân nở nụ cười, bình tĩnh nói: "Lão sư không cần lo lắng, ta nếu sợ chết, sẽ không làm người chấp bút này. Nói đến ta hiện tại cũng không phải thư sinh tay trói gà không chặt, Hạo Nhiên Chính Khí đã tu thành, nhân sĩ bình thường cũng không gần được ta."
"Thiên Cơ lão nhân nếu thật sự muốn giết ngươi, khẳng định sẽ không phái người bình thường đến."
"Để cho bọn họ đến là được, ta chỉ làm chuyện chính nghĩa, không làm chuyện an toàn tìh." Ngụy Quân nghiêm mặt nói.
Chu Phân Phương nhìn Ngụy Quân chính khí nghiêm nghị, trong lúc nhất thời hơi có chút cảm động.
"Ngụy Quân, đàn ông thích ta nhiều như vậy, ngươi là người làm cho ta thưởng thức trong đó." Chu Phân Phương tán thưởng.
Ngụy Quân người da đen mặt dấu chấm hỏi: "? ? ?"
Bản Thiên đế thích ngươi hồi nào?
Ta sao không biết vậy?
Sao có thể ngậm máu phun người như vậy chứ?
Ta nhiều nhất là ham thân thể của ngươi.
Hiện tại ham thân thể nghĩ là thích sao?
Hay lắm, vậy ta đã thích bao nhiêu người vậy?
Thấy Ngụy Quân bộ dáng khó hiểu, Chu Phân Phương mười phần lý giải đối với Ngụy Quân ngượng ngùng.
"Đừng giả bộ, ta biết thời điểm ngươi ở Quốc Tử Giám đã thích ta." Chu Phân Phương nói.
Ngụy Quân: ". . . Ta sao không biết?"
Chu Phân Phương nói: "Còn giả bộ, ta còn nhớ rõ có một lần đọc sách ở Quốc Tử Giám ngươi đến muộn, bị ta bắt gặp, ta nói với ngươi sau này phải đến sớm, ngươi ngày hôm sau khắc một cái chữ “Sớm” ở trên bàn học."
Ngụy Quân: ". . ."
Khi đó Ngụy Quân thật ra một bên làm thêm, một bên đọc sách ở Quốc Tử Giám.
Đọc sách ở Quốc Tử Giám cũng cần tiền.
Mà Ngụy Quân cũng không nhiều tiền.
Một cô nhi sống, đương nhiên sẽ không quá dễ dàng.
Hắn thường xuyên tiếp một ít công việc linh tinh để kiếm chút tiền duy trì sinh kế.
Làm thêm tuy không phải là đại sự gì, nhưng sẽ ảnh hưởng trạng thái của Ngụy Quân lúc ấy.
Có một ngày Ngụy Quân bởi vì mệt nhọc quá mức nên đã dậy muộn, đến muộn, mới bị Chu Phân Phương bắt gặp.
Chu Phân Phương bảo hắn sau này phải đến sớm.
Ngụy Quân ghi nhớ xấu hổ này.
Hắn trước đó luôn luôn là đại biểu khắc khổ đọc sách ở Quốc Tử Giám, không nghĩ tới lại có thể có một ngày bị Chu Phân Phương bắt lấy làm điển hình phản diện.
Ngụy Quân không chịu nổi vũ nhục này, cũng biết mình không có tư cách tùy hứng, cho nên hắn khắc ở trên bàn học một chữ "Sớm", nhắc nhở mình ở trước khi lấy được công danh, là không có tư cách dậy muộn.
Chuyện này nói lên là có chút quan hệ với Chu Phân Phương, nhưng hoàn toàn không phải cái loại phương thức triển khai tưởng tượng của nàng.
"Lão sư, người nghe ta giải thích. . ."
Ngụy Quân lời còn chưa nói xong, đã bị Chu Phân Phương cắt ngang: "Không cần giải thích, giải thích chính là che dấu, che dấu chính là sự thật, ta đều rõ ràng. Thật ra ngày đó ngươi cũng không phải cố ý muộn đúng không, ngươi chính là hỏi thăm rõ ràng lộ tuyến hoạt động hằng ngày của ta, cho nên cố ý gặp ta, muốn trò chuyện cùng ta, lưu lại cho ta một ấn tượng khắc sâu."
Ngụy Quân: ". . . Lão sư người tự tin có chút quá phận mà, là Lương Tĩnh Như cho người dũng khí sao?" (Dũng khí - tên một bài hát của ca sĩ Lương Tĩnh Như)
"Lương Tĩnh Như là ai thế?"
"Một cô gái rất am hiểu cho người khác tự tin."
"Tự tin của ta còn cần người khác cho sao?" Chu Phân Phương chỉ chỉ mặt mình: "Trưởng thành như bổn cô nương, thiên sinh lệ chất, từ nhỏ đến lớn người ngưỡng mộ như ngươi ta đã thấy rất nhiều, ngươi thoáng đảo tròng mắt là ta đã biết ngươi đang nghĩ đến cái gì."
Ngụy Quân: ". . ."
Hắn còn muốn tiếp tục giải thích.
Nhưng Chu Phân Phương cúi đầu nhìn hai tay thon dài như ngọc của mình một chút, Ngụy Quân thực sáng suốt ngậm miệng lại.
Hắn không phải sợ Chu Phân Phương, hắn chỉ là tôn sư trọng đạo.
Thiên đế thì Thiên đế, dù sao hắn còn chưa có trở lại.
"Quên đi, lão sư ngài cao hứng là tốt rồi." Ngụy Quân không hề rối rắm vấn đề này nữa, mà là quan tâm tới trọng điểm: "Sau khi chuyện hôm nay phát sinh, xin thánh tài hẳn không có vấn đề chứ?"
"Đương nhiên không có vấn đề, nhưng thánh đàn được cung phụng ở Đại Lý tự, ngươi ngày mai đi Đại Lý tự xin đi."
Thánh đàn là một món thần khí đặc thù thời điểm Nho gia Thánh nhân còn sống tạo ra, nói nó đặc thù là vì nó không có lực sát thương, chỉ có một công năng phân rõ chân tướng.
Sau khi mở ra thánh đàn, thánh đàn sẽ phát ra thánh quang.
Dưới thánh quang bao phủ, người ta không thể nói dối ở trong thánh quang, nếu không thánh quang sẽ lập tức biến mất.