Ngụy Quân tan nát cõi lòng (3)
“Phải không?”
Tiếng sáo vang lên.
Một khúc buồn đứt gan đứt ruột.
Màn đêm u tối.
Toàn bộ Thần Đao môn đều bao phủ trong sóng âm đáng sợ.
Nhưng, cũng chỉ dừng lại ở Thần Đao môn.
Thiên Thi Môn.
Nguyên Minh chủ từ xa liếc mắt nhìn một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Huyễn Nguyệt hỏi: "Có cần phải giết Âm Thần không?”
Nguyên Minh chủ lắc đầu nói: "Không cần, giữ lại nàng ta, có lẽ nàng ta là đường lui của chúng ta.”
"Đường lui của chúng ta?" Huyễn Nguyệt nghe không hiểu.
"Đương nhiên, tuy rằng ta có lòng tin nhất định, nhưng khinh thường đối thủ thì rất không nên. Giữ lại Thượng Quan Uyển Nhi, ít nhất là một lợi thế giúp chúng ta có thể đàm phán với Thượng Quan thừa tướng.” Nguyên Minh chủ nói.
Huyễn Nguyệt nhíu mày, kinh ngạc nói: "Đàm phán với Thượng Quan Thừa tướng? Lão Đinh, ngươi phải hiểu, chúng ta đã cùng Đại Càn đã trở mặt thành thù.”
"Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi vẫn là nữ nhi của Thượng Quan Vân." Nguyên minh chủ khẽ cười nói: "Trên thế giới này nào có địch nhân vĩnh viễn? Chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi.”
"Ngươi xác định Đại Càn cũng cho rằng như vậy sao?" Huyễn Nguyệt lắc đầu nói.
Nàng không cảm thấy Đại Càn có thể quên đi những món nợ máu mà bọn họ tạo thành.
Nhưng Nguyên Minh chủ lại có quan điểm khác.
"Chúng ta không cần quan tâm đến suy nghĩ của Đại Càn, chỉ cần nắm chóp Thượng Quan Vân là được rồi. Ngoài ra, đây chỉ là một kế thoát hiểm. Ai mới là kẻ thất bại, hiện tại vẫn chưa biết được. Dù sao, vị kia đến bây giờ cũng chưa thất thế. Nàng ta rớt đài, ai sẽ là đối thủ của ta."
Giọng của Nguyên Minh chủ vô cùng tự tin.
Hắn trù tính nhiều năm như vậy, ẩn nhẫn, bày binh bố trận, há lại để cho những hậu bối này có thể một sớm một chiều có thể lật đổ?
Không ai biết nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn tới đây như thế nào.
Nguyên Minh chủ cũng không cần cho người ta biết.
Hắn chỉ muốn nữ nhân đó phải trả giá.
Trước đó, bất cứ ai ngăn cản hắn ta đều phải bị trừng trị.
Thượng Quan Uyển Nhi từ một khắc chủ động bại lộ đó, ở trong mắt Nguyên Minh chủ liền mất đi uy hiếp.
Chỉ là một Âm Thần vừa mới khôi phục tu vi mà thôi.
Nếu như lúc trước đối với những đại tu hành giả liên minh tu chân giả này mà nói thì nàng ta vẫn còn uy hiếp rất lớn, nhưng dưới sự trợ giúp của Sa Vị, hoàn cảnh thiên địa đại biến, rất nhiều đại tu hành giả có thực lực đứng đầu đều đột phá.
Khoảng cách giữa bọn họ với Thần Minh đã không còn lớn như vậy.
Sa Vị tăng thực lực Sa Vị đảng trên phạm vi lớn, đồng thời cũng tăng lên thực lực của những người khác.
Cho nên, Thượng Quan Uyển Nhi chưa xuất hiện đã định sẵn phải thua.
Mà mục tiêu tiếp theo của Nguyên Minh chủ —— là Trần Già.
"So với Thượng Quan Uyển Nhi đã sớm bại lộ, Trần Già giả trang thành Sa lão tổ, uy hiếp đối với ta càng lớn hơn."
Trong ánh mắt Nguyên Minh chủ toát ra ba phần thưởng thức.
"Không hổ là nghĩa tử của ta, nếu như không phải gặp được ta, tiền đồ của hắn hẳn là không thể hạn lượng. Ta thậm chí còn nghĩ rằng hắn có thể lọt vào mắt của nữ nhân đó, rồi trở thành đệ tử truyền thừa.”
Nguyên Minh chủ đối với ánh mắt nhìn người của mình vẫn có tự tin, đối với hiểu biết về Thần Hậu cũng rất tự tin.
Hắn cho rằng mình thích hậu sinh ưu tú, Thần Hậu hẳn là cũng sẽ thích.
Đối với loại tự tin này của Nguyên Minh chủ, Huyễn Nguyệt không phủ nhận, nàng chỉ hỏi: "Ngươi không phải nói Trần Già là người của Đại Càn sao?”
"Trần Già đúng là nằm vùng của Đại Càn."
Huyễn Nguyệt nói thật: "Không nhìn ra.”
Nguyên Minh chủ: "... Nếu ta không tận mắt nhìn thấy, ta cũng không dám tin, Trần Già ngụy trang quả thật quá tốt, hơn nữa từ hành vi trước đây của hắn, cũng không có chỗ nào đáng hoài nghi.”
Nguyên Minh chủ nói với bên ngoài Trần Già là người nằm vùng ở Đại Càn.
Thế nhưng Trường Sinh Tông căn bản không tin lời Nguyên Minh chủ, hơn nữa Trường Sinh tông từ trên xuống dưới nhất trí cho rằng Nguyên Minh chủ đang vũ nhục chỉ số thông minh của bọn họ.
Ngay cả những người phản đối Trần Già bên trong Trường Sinh Tông cũng cho rằng phản đối hắn ta thì được, nhưng dùng lý do nằm vùng để vũ nhục chỉ số thông minh của người khác để phản đối Trần Già thì quả thật là quá đáng.
Ít nhất phải tìm một lý do nào đó chính đáng hơn.
Cho nên lời của Nguyên Minh chủ, kết quả lại không có ai tin.
Sở dĩ như vậy, ngoại trừ việc Trần Già thông qua khảo hạch của Trường Sinh Tông ra, nguyên nhân trọng yếu hơn cũng là quá khứ của Trần Già quá vững chắc, hoàn toàn trong sạch không chút nghi ngờ.
Hơn nữa ngay cả Thần Hậu cũng đem Trần Già trở thành truyền nhân của mình.
Một bên là Thần Hậu, chủ tử Trường Sinh tông tự mình đóng dấu chứng thực.
Một bên là Nguyên Minh chủ, địch nhân của Trường Sinh tông, hơn nữa Nguyên Minh chủ còn không lấy ra được bất kỳ chứng cớ gì.
Nội bộ Trường Sinh tông tự nhiên sẽ không tin Trần Già là kẻ nằm vùng.
Mặc cho nguyên minh chủ nói chắc chắn như thế nào, bọn họ cũng chỉ cho rằng Nguyên Minh chủ đang nói bậy.
Nguyên Minh chủ đương nhiên cũng sẽ không nói tiếp, khi hắn ý thức được đám ngu xuẩn Trường Sinh tông căn bản cũng không tin lời hắn nói, hắn liền câm miệng.
Dù sao một ngày nào đó bọn họ sẽ khóc.