Người chơi cao đoan, thay nhau thể hiện thao tác (3)
"Cho nên phàm giới không ngừng gặp đại kiếp nạn, thần tiên trời thì lại vĩnh viễn hưởng tiên phúc. Chỉ tiếc, bọn họ xem nhẹ lòng tham của mình.
"Hơn nữa, đã xảy ra sự kiện thiên nga đen*."
(*)một sự kiện rất khó đoán và bất thường, thường gây ra phản ứng dây chuyền tiêu cực.
Sa Vị chỉ vào mình.
"Sự tồn tại của ta, hoàn toàn vượt qua dự đoán của bọn họ. Ta đã hút cạn chút thiên khí còn lại ở trên trời, cũng làm cho bọn họ không còn lựa chọn nữa."
Ngụy Quân nheo mắt lại.
"Cho nên sư phụ ngươi cải tạo hoàn cảnh thiên địa, có một phần nguyên nhân rất lớn là vì để tiếp dẫn thần tiên trên trời hạ giới."
"Quả thật như thế." Sa Vị không phủ nhận: "Đây là nhân quả mà ta nợ bọn họ, mặc dù không ảnh hưởng tới ta, nhưng mà nghiệt đồ ngươi là người hiểu ta, ta cũng không thèm bắt nạt một đám kiến bọ."
Đạo Tổ ăn thịt người, ăn thịt rồng, ăn yêu tinh, là một tên ma quỷ không hơn không kém, đây là điều không phải nghi ngờ.
Có điều đến tình cảnh này của Đạo Tổ, quan trọng chất lượng chứ không phải số lượng.
Hơn nữa Đạo Tổ phương diện chiến tích, thật đúng là không nhất định ít hơn so với Thiên Đế.
Tự mở ra một đạo, truyền lại văn hóa, che chở sinh linh, thậm chí cải tạo thế giới, dẫn dắt toàn bộ thế giới thăng duy. . .
Đạo Tổ đã làm rất nhiều chuyện, lấy tốt với xấu đơn giản để phân biệt Đạo Tổ, không thể nghi ngờ đó là đang sỉ nhục Đạo Tổ.
Đối với Thiên Đế mà nói, Đạo Tổ tất nhiên là đáng chết, bởi vì Đạo Tổ muốn ăn hắn.
Nhưng mà đối với rất nhiều sinh linh của chư thiên vạn giới mà nói, Đạo Tổ cũng là thần bảo hộ của bọn họ, là người dẫn dắt.
Đặc biệt là sau khi Đạo Tổ lớn mạnh hơn, chỉ có những cường giả lớn mạnh đến một trình độ nhất định, ví dụ Thiên Đế, Ẩn Bí Chi Chủ mới có thể cảm nhận được ác ý của Đạo Tổ.
Đa số người bình thường thậm chí cường giả bình thường, phần lớn đều là hưởng thụ sự che chở và chỉ dẫn của Đạo Tổ .
Cho dù Đạo Tổ vốn không có lòng tốt.
Ý đồ thật sự của hắn là bồi dưỡng một con rồng khổng lồ ở trong đám kiến bọ, sau đó ăn thịt con rồng đó.
Nhưng mà ngươi không thể bởi vì hắn không có lòng tốt, mà nói hắn không có công lao bồi dưỡng một đám kiến bọ thành tài.
Nhiều lúc, đối với đại đa số sinh linh mà nói, Đạo Tổ không có xấu như vậy.
Rất hiển nhiên, đám tiểu thần ở trên trời này, cũng là con kiến trong mắt Đạo Tổ.
Đạo Tổ đối với con kiến, quả thật cũng lười bắt nạt.
Ngụy đạo chấp nhận cách nói của Sa Vị, hắn chỉ là trầm giọng nói: "Cứ như vậy, ảnh hưởng đối với phàm giới cũng rất lớn."
"Ngươi không thể phủ nhận, thần tiên hạ giới, sẽ nâng cao thực lực của phàm giới trên diện rộng, cũng sẽ khiến cho phàm giới xuất hiện thêm càng nhiều cường giả." Sa Vị dửng dưng nói: "Ta chỉ là dẫn dắt bọn họ hạ giới, sau đó bọn họ đưa ra lựa chọn gì, làm ra chuyện gì, ta cũng sẽ không quản. Nếu như ngươi nhìn không vừa mắt, muốn giết thì giết, ta cũng sẽ không ngăn cản."
Nuôi thả.
Thái độ của Đạo Tổ trước giờ đều như vậy.
Cạnh tranh công bằng.
Nếu như ngươi có bản lĩnh bộc lộ tài năng từ trong đám đông, được hắn chú ý tới, vậy hắn mới có thể đánh giá cao ngươi, cho ngươi đãi ngộ đặc biệt.
Còn không, chết rồi thì thôi.
Ngụy Quân cảm nhận được khí phách quen thuộc của sư phụ.
Hắn không nói thêm gì nữa.
Thần tiên hạ giới, đối với Đại Càn mà nói quả thật không phải là một chuyện tốt.
Nhưng đối với hắn mà nói thì chưa chắc.
Nói không chừng có thần tiên nhìn hắn không vừa mắt muốn giết chết hắn.
Hơn nữa những tiểu thần này nếu thật sự có người muốn tìm cái chết, bắt nạt Đại Càn nhưng không giết hắn, vậy Ngụy Quân đành đại khai sát giới.
Danh dự của sư phụ hờ có thể tin tưởng được, hắn khẳng định không quan tâm đến tính mạng của đám tiểu thần này, giống như Ngụy Quân cũng không thèm quan tâm vậy.
"Bọn họ còn bao lâu nữa có thể hạ giới?" Ngụy Quân hỏi.
Sa Vị không giấu diếm, bởi vì bản thân hắn cũng không biết.
"Xem thủ đoạn của bọn họ, ngươi hiểu ta, ta trước nay đều là nuôi thả thuộc hạ. Ta chỉ là cho bọn họ khả năng có thể thành công hạ giới, chắc chắn sẽ không chỉ từng chút để giúp bọn họ hạ giới."
Ngụy Quân: ". . ."
Thật sự là phong cách ông chủ vung tay* quen thuộc.
(*)yêu cầu người khác làm việc nhưng bản thân không làm gì
"Thật ra ngươi không cần quá lo lắng chuyện thần tiên hạ giới sẽ tạo ra nhiều ảnh hưởng đối với Đại Càn." Sa Vị bỗng nhiên nói: "Cục diện chưa chắc đã tồi tệ giống như ngươi nghĩ."
Ngụy Quân trong lòng đột nhiên có cảm giác: "Sao nói như vậy?"
Sa Vị nói: "Nguyên Minh Chủ. . . có chút năng lực, mặc dù hắn không phải là người của Đại Càn các ngươi, nhưng vì để đối phó Thần Hậu, hắn đã làm một số chuyện rất có lợi cho Đại Càn."
Ngụy Quân không hiểu ý này.
Có điều Thần Hậu đã thay hắn giải đáp nghi hoặc.
"Lão Đinh, nhờ ngươi, ngươi ẩn nấp nhiều năm như vậy, đã bồi dưỡng nhiều thần tiên thăng thiên như vậy, nắm giữ càng nhiều không gian sinh tồn ở trên trời. Nỗ lực cực nhọc nhiều năm như vậy, ngươi cũng coi như là dùng hết tâm cơ rồi."
Trần Già hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Nguyên Minh Chủ tràn ngập khiếp sợ.
Hắn biết Nguyên Minh Chủ rất ngầu lòi.
Nhưng sự ngầu lòi của Nguyên Minh Chủ vẫn vượt quá sức tưởng tượng của hắn.