Nếu cuộc đời có thể trở lại (1)
Thần Hậu duyệt tẫn thiên phàm**, đương nhiên sẽ không cho rằng Trần Già làm như vậy là có gì không đúng?
(**): Từng đi khắp đó đây, trải đời phong phú.
Chuyện này thậm chí còn không liên quan gì đến đạo đức phẩm chất, chỉ là một sự lựa chọn bình thường nhất.
Nguyên Minh chủ tiếp tục bình tĩnh lát đường cho Trần Già: “Sau khi bái nhập Trường Sinh tông, ta đã thu nhận hắn ta làm nghĩa tử, hắn ta cũng đồng ý rồi.”
"Lại còn có loại chuyện như vậy?”
Thần Hậu có chút kinh ngạc.
Nàng ta thực sự không biết chuyện này.
“Vậy mà hắn ta lại là nghĩa tử của ngươi.” Ánh mắt Thần Hậu lóe lên: “Nói như vậy, cũng có liên quan mấy phần đến ta.”
Dù sao, với sự qua lại giữa nàng ta và Nguyên Minh chủ, Trần Già gọi Nguyên Minh chủ là nghĩa phụ thì quả thực có thể trực tiếp gọi Thần Hậu là nghĩa mẫu.
Nguyên Minh chủ cười nhạt, nói: “Ta còn chưa nói xong, lúc đó ta là Minh chủ của Liên minh người tu chân, vì vậy ta thu nhận hắn ta làm nghĩa tử, hắn ta lập tức đồng ý, hơn nữa còn vì vậy mà phản bội Đao Thần người chỉ điểm cho hắn ta.”
"Thì ra Đao Thần chết như vậy.”
Thần Hậu nhíu mày.
Trong lòng Trần Già bỗng giật mình.
Hắn ta không hiểu tại sao Nguyên Minh chủ lại nói ra điều này.
Ngộ nhỡ vì vậy mà Thần Hậu nảy sinh hiềm khích với hắn ta, kế hoạch đâm lén phía sau của hắn ta sẽ không thể thực thi được, như vậy hắn ta thậm chí cũng không thể giúp được Nguyên Minh chủ phục thù.
Nhưng rất hiển nhiên, việc mà Trần Già suy nghĩ đến, Nguyên Minh chủ cũng sớm đã nghĩ đến rồi.
Vì vậy rất nhanh, Trần Già liền nghe thấy Thần Hậu nói một câu: “Chết cũng tốt, cho dù Đao Thần không chết, bổn hậu cũng sẽ hạ thủ với ông ta, Đao Thần là người của Thần Quân.”
Trần Già: "..."
Hắn ta khống chế bản thân, không nhìn về phía Nguyên Minh chủ.
Trong lòng lại lần nữa cảm thấy kinh ngạc về thủ đoạn của Nguyên Minh chủ.
Nguyên Minh chủ gán thế nào, Trần Già thực sự không rõ lắm.
Hắn ta chỉ biết rằng đó chắc chắn không phải công lao của mình.
Dù sao mình có thực lực như thế nào, trong lòng Trần Già đều biết.
Nếu hắn ta có thể dùng một kích Phương Thiên Họa Kích đánh bại Nguyên Minh chủ, thì những ngày tháng sau đó tươi đẹp rồi.
Căn bản không cần làm nội ứng gì.
Trần Già chỉ có thể coi Nguyên Minh chủ là một sự ngoài ý muốn, phía sau chắc chắn có bí mật khác.
Từ thủ đoạn mà Nguyên Minh chủ bày ra, Trần Già cảm thấy Nguyên Minh chủ thật sự oan.
Chỉ cần cho Nguyên Minh chủ một cơ hội cạnh tranh công bằng, hắn ta cảm thấy không chừng Nguyên Minh chủ thực sự có thể lật đổ Thần Hậu.
Dù sao ngay cả Đao Thần mà Nguyên Minh chủ cũng đều tính đến rồi.
Đương nhiên, Trần Già cũng biết về tương đối mà nói, mình hiểu thủ đoạn của Nguyên Minh chủ hơn, còn đối với Thần Hậu là thiếu sự hiểu biết.
Trận đấu pháp trước đó giữa Nguyên Minh chủ và Thần Hậu, với kết thúc Thần Hậu dành được toàn thắng có thể thấy, thủ đoạn của Thần Hậu cao tay hơn Nguyên Minh chủ một bậc, chỉ là hắn ta căn bản chưa từng thể hội sâu thủ đoạn của Thần Hậu.
Nói tóm lại, Trần Già cảm thấy đáng tiếc.
Có lẽ Nguyên Minh chủ và Thần Hậu nên có một trận long tranh hổ đấu xuất sắc.
Chỉ là bây giờ có vẻ như Nguyên Minh chủ chắc chắn đã không có cơ hội phát huy.
Hắn ta đã nằm trong tay Thần Hậu rồi.
Mà hiện tại, Nguyên Minh Chủ đang thay hắn ta lát đường.
“Trần Già, không cần để tâm.” Thần Hậu chủ động an ủi Trần Già: “Đao Thần lòng dạ lang sói, lúc ở trên trời đã vô cùng bất kính với bổn hậu, ngươi phản bội ông ta, đối với bổn hậu mà nói đó không phải là tội.”
Trần Già có thể nói gì?
Hắn ta chỉ có thể hành lễ với Thần Hậu, bày tỏ sự thần phục của mình.
"Tiện nhân, ngươi thực sự cho rằng hắn ta sẽ cam tâm tình nguyện nhận ngươi làm chủ?”
Nguyên Minh chủ sắp chết, vì vậy trước khi chết, nhất định phải mượn Trần Già để đào một cái hố lớn cho Thần Hậu.
So với thù hận đối với Thần Hậu, chút xung đột kia giữa hắn ta với Trần Già chẳng là gì cả.
Vì vậy, Nguyên Minh chủ nói với giọng căm hận: “Kể từ khi tên tiểu tử này được xác định là tông chủ của Trường Sinh tông, hắn ta lại phản bội ta. Nhận giặc làm cha, có điều nếu hôm nay hắn ta có thể phản bội lại ta thì ngày sau hắn ta cũng có thể phản bội ngươi.”
Kế này của Nguyên Minh chủ gọi là ăn ngay nói thật.
Đương nhiên, hắn ta biết Thần Hậu sẽ không tin rằng hắn ta đang nói thật.
Vì vậy, hắn ta đã cố tình nói như vậy.
Trước tiên, giúp Thần Hậu loại trừ một đáp án chính xác.
Quả nhiên.
Sau khi nghe thấy hắn ta nói như vậy, Thần Hậu trực tiếp cười thành tiếng: “Lão Đinh, đừng lãng phí tâm tư nữa. Nhận giặc làm cha? Ta thấy Trần Già rất tốt. Cái gì mà nhận giặc làm cha? Chẳng lẽ Trần Già không phải luôn tự cho mình là đệ tử của Trường Sinh tông sao?”
Trần Già thật lòng khâm phục, chắp tay cảm ơn nói: “Nương nương minh giám, lúc đó ta động thủ với Đao Thần là chủ ý của toàn thể cấp cao của Trường Sinh tông. Nhận lão tặc Nguyên Minh chủ này làm nghĩa phụ cũng không tổn hại đến lợi ích của Trường Sinh tông, thậm chí còn có thể mưu cầu lợi ích càng lớn hơn cho Trường Sinh tông ở Liên minh người tu chân. Đương nhiên, trước mặt nương nương, Trần Già không dám nói dối. Lúc đó lão tặc Nguyên Minh chủ này đã hứa để cho ta tiếp nhận vị trí minh chủ của Liên minh người tu chân, lúc đó ta cũng động tâm rồi. Nhưng sau đó khi Nguyên Minh chủ đứng về phía đối lập với Trường Sinh tông, ta không hề do dự mà lựa chọn Trường Sinh tông. Sự trung thành của Trần Già với Trường Sinh tông, ông trời có thể chứng dám, nương nương nhìn rõ mọi việc.”