Thiên tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc (7)
"Trẫm không phải một Hoàng đế tốt, lịch sử sẽ nhớ kỹ điểm này, ai cũng không thể sửa đổi, trẫm cũng không thể sửa đổi." Càn đế nói: "Muôn phương có tội, tội tại trẫm cung! Cái này vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
Bạch Khuynh Tâm động dung: "Bệ hạ, nếu công khai chân tướng, ngài khẳng định có thể được người thiên hạ tha thứ, sau khi ngài trăm năm trên sách sử nhất định cũng sẽ có một ghi lại công bình."
"Không cần."
Càn đế thanh âm mười phần bình tĩnh.
"Đại Càn cần một hôn quân vô đạo, sỉ nhục của Đại Càn mấy năm nay luôn phải có người đến gánh vác, không có lựa chọn nào càng thích hợp so với trẫm.
Nếu, nếu một ngày kia, Đại Càn đánh bại cường địch bốn phương, hậu nhân một lần nữa khôi phục lại đoạn lịch sử khuất nhục này, sẽ nói Đại Càn có đại thần hiền lương, tướng quân anh dũng, dũng sĩ đẫm máu, quốc dân bất khuất, cùng với một hôn quân vô đạo.
Toàn bộ bất hạnh, toàn bộ khuất nhục, đều sẽ là hôn quân này mang đến. Sau khi tất cả bụi bậm đã định, chính là thời điểm hôn quân này kết thúc.
"Chỉ cần hôn quân chết đi, Đại Càn có thể sẽ kéo ra một thời đại mới. Đến lúc đó, sẽ có một tân quân anh minh thần võ đăng cơ, hắn sẽ dẫn dắt Đại Càn đi hướng ánh sáng, dẫn dắt dân chúng đi hướng phú cường. Mọi người đều nguyện ý nhìn thấy cục diện này, cho nên, trẫm nguyện ý làm hôn quân này, ở thời điểm thỏa đáng sẽ đi tìm chết."
"Cho nên, bệ hạ ngài bồi dưỡng Nhị hoàng tử thành hoàng tử chính trực thiện lương, lại cố ý sáng tạo cho Minh Châu công chúa cơ hội nhân tiền hiển thánh. Người thừa kế mà ngài hướng vào là ngay ở trong hai người bọn họ đúng không? Ngài muốn mang toàn bộ khuất nhục xuống địa ngục, lưu hy vọng cho đế vương đời tiếp theo." Bạch Khuynh Tâm nói.
Càn đế cười to: "Bạch Khuynh Tâm, chuyện hôm nay ngươi phàm là dám tiết lộ nửa chữ, trẫm nhất định phải lấy mạng Ngụy Quân."
Hắn nhìn ra tình tố của Bạch Khuynh Tâm đối với Ngụy Quân.
Nhưng Bạch Khuynh Tâm lần này lại không có vì Ngụy Quân mà tức giận hiếm thấy.
"Ngài sẽ không động tới Ngụy Quân." Bạch Khuynh Tâm ôn nhu nói: "Ngay từ đầu, ngài đã không tính động tới Ngụy Quân. Ta thậm chí có thể kết luận, lúc ấy ở trên Kim Loan điện, chính bệ hạ ngài ra tay ngăn cản một chưởng của Tả Đô Ngự Sử, mới để cho Ngụy Quân còn sống ở dưới chưởng của Tả Đô Ngự Sử."
Lúc ấy nàng còn chưa kịp ra tay, Tả Đô Ngự Sử cũng đã bị người đánh bay.
Toàn bộ trong Kim Loan điện người có thực lực có thể làm được điểm này không nhiều lắm.
Mà Càn đế chính là một trong đó.
Ở hoàng cung, Càn đế thực lực được thêm vào rất nhiều.
Nhìn Bạch Khuynh Tâm, Càn đế thật sự động sát tâm trong nháy mắt: "Tuệ cực tất thương, Bạch Khuynh Tâm, có đôi khi biết nhiều không nhất định là chuyện tốt."
"Thần đã quen rồi, nhưng thần không rõ ràng, bệ hạ vì sao phải ác đối với bản thân như vậy?" Bạch Khuynh Tâm hỏi: "Quân thần đồng tâm, đồng tâm hiệp lực cùng đối kháng, không được sao?"
"Không được, kẻ địch thực lực vượt xa tưởng tượng của ngươi, phải có người đứng ra hy sinh." Càn đế âm thanh lạnh lùng nói.
"Bệ hạ ngài hy sinh cũng quá lớn." Bạch Khuynh Tâm trước đây đau lòng bản thân, hiện tại nàng đau lòng Càn đế: "Ngay cả con ngài hiện tại cũng hiểu lầm ngài."
"Nếu ngay cả hắn cũng không thể gạt được, làm sao giấu diếm được Quốc sư?" Càn đế thản nhiên nói: "May mắn thiên hạ này chỉ có một mình ngươi."
Nếu không kế hoạch nằm gai nếm mật của hắn đã sớm bị người phát hiện rồi.
"Bệ hạ, đáng giá sao?"
"Vấn đề này, ta hỏi qua đại ca của ta, cũng đã hỏi qua cháu của ta."
Đại ca Càn đế là tiên đế.
Cháu Càn đế là tiền Thái tử, người sáng lập Thiết huyết cứu quốc hội.
"Cháu ta nói, người Quân gia chúng ta là hậu nhân Nhân Hoàng, truyền thừa là huyết mạch Nhân Hoàng. Huyết mạch Nhân Hoàng cũng không cao quý, chỉ bởi vì Nhân Hoàng làm rất nhiều chuyện lớn, cho nên huyết mạch Nhân Hoàng bởi Nhân Hoàng mà vinh quang.
Hưởng thụ vinh quang lớn nhất thế gian này, cũng phải gánh vác trả giá lớn nhất của thế gian này. Lúc quốc gia nguy nan, những người khác có thể lui, nhưng Quân gia không được. Cho nên, cháu ta vui vẻ chịu chết."
Nghe đến đó, Bạch Khuynh Tâm thân thể run lên.
Tiền Thái tử, đã chết.
"Đại ca của ta nói, Thiên tử thủ quốc môn, quân vương tử xã tắc. Biên giới, hắn dùng mạng bảo vệ." Càn đế thanh âm trầm thấp.
Bạch Khuynh Tâm thân thể lại rung lên.
Tiên đế, cũng đã chết.
"Hiện tại, đến phiên ta.
Ta không bằng đại ca, cũng không bằng đứa cháu ta đã nhìn hắn lớn lên kia. Nhưng bọn họ đều đã chết, quân vương tử xã tắc cũng chỉ có thể từ ta làm.
Hy vọng là lưu cho thế hệ tiếp theo, chiến đấu là lưu cho đám người Trường Không Tử Long Lục Khiêm, mà hy sinh là phải từ người Quân gia đi đầu.
"Bạch Khuynh Tâm, ngươi nếu đã biết tất cả cái này, cũng chỉ có hai loại lựa chọn giúp trẫm, hoặc là, trẫm giết ngươi."
Càn đế không phải đang nói giỡn.
Bạch Khuynh Tâm sắc mặt nghiêm nghị, hành một đại lễ về phía Càn đế.
"Thần nguyện quên mình phục vụ vì bệ hạ."
Nàng trước đó cho rằng Đại Càn đã không đáng để nàng đi thủ hộ.
Hiện tại nàng cải biến ý tưởng.
Loạn thế phiêu linh, phong hỏa lang yên, thiên hạ này chịu tủi thân và uất ức cũng đâu phải chỉ một mình nàng?
Nàng quả thật đang yên lặng giúp đỡ rất nhiều người.
Nhưng thế gian này, cũng có rất nhiều người đang yên lặng giúp đỡ nàng.
Sự thật này, làm cho nàng thực ấm áp, cũng làm cho nàng một lần nữa tìm được ý nghĩa tiếp tục chiến đấu từ những người khác trừ Ngụy Quân.
Bạch Khuynh Tâm rất nhanh tiến vào trạng thái.
Nàng vừa quyết tâm giúp Càn đế, lập tức đã nghĩ tới một sự kiện: "Chu Tế tửu giết chết Quốc sư, tựa như hoàn toàn không ở trong bệ hạ ngài dự kiến."
Càn đế sắc mặt trở nên có chút cổ quái: "Trẫm quả thật không biết Chu Tế tửu vì sao có thể giết chết Quốc sư."
Hắn cũng không biết thân phận của Trần Già.
Bạch Khuynh Tâm tự nhiên cũng không biết.
Trọng điểm nàng chú ý ở một sự kiện khác: "Bệ hạ trước đó nói, lúc này đã lui cũng không thể lui, chỉ có thể nghênh chiến. Nhưng bệ hạ không có bố trí Chu Phân Phương đi đánh với Quốc sư, vậy thuyết minh bệ hạ bố trí ở nơi khác. Bệ hạ ngài phái Lục Tổng quản cùng Lục Nguyên Hạo đi phụ cận Thiên Cơ các điều tra tiền Thái tử ở đâu, mà tiền Thái tử đã chết. . ."
Căn cứ đủ loại manh mối suy đoán, Bạch Khuynh Tâm rất nhanh đã xác định chân tướng: "Bệ hạ ngài mục tiêu lần này là Thiên Cơ lão nhân, ngài muốn săn giết Thiên Cơ lão nhân!"
Càn đế dùng một loại ánh mắt thấy yêu quái nhìn Bạch Khuynh Tâm.
Người nữ này thật sự là quá khủng bố.