Giết Thiên Vương (4)
Sau khi đọc xong "Mười câu hỏi" của Ngụy Quân, khuôn mặt của Mạnh Giai đỏ bừng, như thể nàng ta đã uống một chai rượu ngon được cất trong hầm suốt 30 năm, chỉ cảm thấy tràn trề sảng khoái.
"Vẫn là Ngụy đại nhân.”
"Tấm gương vĩnh cửu trong lòng ta, ngọn đèn dẫn lối trên đường đời của ta, chính nhân quân tử thực thụ của Đại Càn.”
"Sảng khoái, sảng khoái.”
Người sảng khoái không chỉ có Mạnh Giai.
An Toàn Tư.
Triệu Thiết Trụ, Đệ Nhị, Lục Nguyên Hạo, bọn họ đang tụ họp lại với nhau, trên bàn đặt tờ báo ‘Phá Hiểu’ vừa mới phát hành.
Tay Triệu Thiết Trụ có chút run run.
"Tiểu Cửu, nhất định phải cảm ơn Ngụy đại nhân cho tốt.”
Lục Nguyên Hạo cười nói: "Đại ca, Ngụy đại nhân viết bài báo này, không phải là để nói thay cho An Toàn Tư chúng ta.”
Đệ Nhị gật đầu nói: “Không sai, Ngụy đại quân công tâm, hắn thật sự không muốn để An Toàn Tư và Đông Xưởng tiếp tục nội đấu, tránh để người thân đau, kẻ thù vui.”
Triệu Thiết Trụ khẽ thở dài: "Tấm lòng của Ngụy đại nhân đương nhiên là tốt, nhưng trên đời này chung quy cũng chỉ có một Ngụy đại nhân. Nếu người quản lý Đông Xưởng là Ngụy Quân, chúng ta căn bản không cần đau đầu.”
“Cho dù nói thế nào, đối với An Toàn Tư chúng ta mà nói, bài báo này của Ngụy đại nhân là chuyện tốt.” Đệ Nhị trầm giọng nói: “Đông Xưởng và Cửu Thiên Tuế hiện tại có ấn tượng quá tốt trong dân gian, An Toàn Tư chúng ta ra mặt sẽ chỉ khiến thế nhân tăng thêm ấn tượng tốt đối với bọn họ. Người quân tử có danh tiếng như Ngụy đại nhân đứng ra, mới có thể thật sự khiến thế nhân rẽ mây nhìn trời, thấy rõ chân tướng.”
“Đại ca, nhị ca, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” Lục Nguyên Hạo hỏi: “Không thể cứ bị động chịu đòn như vậy chứ?”
“Đương nhiên không thể.” Triệu Thiết Trụ nói: “Đây không phải là phong cách của An Toàn Tư chúng ta. Về phần cụ thể phải làm thế nào, lão nhị, đệ có ý tưởng gì?”
Triệu Thiết Trụ nhìn về phía Đệ Nhị.
Hắn ta tự mình biết mình.
Xét về trí thông minh và năng lực, hắn ta không bằng Đệ Nhị.
Nhưng đôi khi không phải ngươi có năng lực cao thì sẽ thích hợp làm lãnh đạo.
Đệ Nhị cái gì cũng tốt, chỉ là giết hại thái quá, người đắc tội quá nhiều, người sợ hắn cũng quá nhiều.
Vì vậy, hầu như tất cả mọi người đều đồng ý rằng năng lực của Đệ Nhị mạnh hơn Triệu Thiết Trụ.
Nhưng ngay cả trong nội bộ An Toàn Tư, người ủng hộ Triệu Thiết Trụ lên vị cũng càng nhiều hơn.
May mà Đệ Nhị vốn không để tâm đến chuyện này.
Một việc mà Lục Kiêm làm thành công nhất, chính là nuôi nấng chín đứa con, mà chín người con này lại không tranh quyền đoạt lợi lẫn nhau, còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột.
Lúc gặp chuyện, bọn họ có thể đoàn kết lại chứ không ôm mưu mô riêng trong lòng.
Đối mặt với lời thỉnh giáo của Triệu Thiết Trụ, Đệ Nhị trầm ngâm một lát, sau đó đột ngột hỏi Triệu Thiết Trụ: “Đại ca, nghĩ phụ phía bên kia vẫn chưa có tin tức sao?”
"Không có." Triệu Thiết Trụ lắc đầu và nói: "Hoàn toàn mất liên lạc rồi, có điều không có tin tức lại chính là một tin tức tốt.”
Với thân phận của Lục Khiêm, nếu ông ta chết rồi, kẻ địch sẽ không giấu diếm.
Vì vậy, không có tin tức, ngược lại chứng tỏ khả năng Lục Khiêm còn sống càng cao.
Đệ Nhị trước đây cũng nghĩ như vậy.
Nhưng mà hiện tại...
"Đại ca, đệ đang lo lắng một chuyện.”
"Chuyện gì?"
“Giám Sát Tư cải tổ An Toàn Tư, trên thực tế đã trở thành một quái vật khổng lồ, ngay cả Hoàng thất cũng không thể dễ dàng hạ gục chúng ta.” Đệ Nhị nói.
Triệu Thiết Trụ và Lục Nguyên Hạo đều gật đầu.
Trên thực tế, Đông Xưởng trước đây lợi hại hơn An Toàn Tư hiện tại, quyền lực cực lớn, nói hãm hại ai liền hãm hại người đó.
Nhưng đó chỉ là người bình thường trông thấy như vậy.
Trên thực tế, toàn bộ quyền lực của Đông Xưởng đều đến từ Hoàng tộc.
Khi Hoàng thất muốn thu hồi quyền lực, Đông Xưởng lập tức sẽ ngã sấp mặt, cho dù trong mắt người ngoài Đông Xưởng lợi hại thế nào.
Mà An Toàn Tư hiện tại, còn lâu mới có loại quyền thế ngất trời nói hãm hại ai liền hãm hại người đó như Đông Xưởng lúc trước.
Nhưng trên thực tế, căn cơ của An Toàn Tư vững chắc hơn nhiều so với Đông Xưởng.
Trên thực tế, An Toàn Tư đã thoát ly khỏi sự thống trị của Hoàng thất, tự thân tạo dựng chỗ đứng của mình.
Hoàng thất có thể đóng cửa Đông Xưởng chỉ với một ý định.
Nhưng Hoàng gia muốn đóng cửa An Toàn Tư, một ý định hoàn toàn không làm được, thậm chí một Hoàng đế...cũng rất khó làm được.
Nếu không, Cửu Thiên Tuế cũng căn bản không cần sống lại.
Đệ Nhị tiếp tục nói: “Ngay cả Hoàng thất cũng không thể dễ dàng tiêu diệt chúng ta, chỉ một Cửu Thiên Tuế cỏn con, cho dù ông ta có là đồ cổ, cho dù ông ta có thanh danh rất tốt, cho dù ông ta có thực sự cao thâm khó lường, thực sự có thể làm gì An Toàn Tư chúng ta chứ? Chỉ cần chúng ta quyết tâm đấu với ông ta, một lão già thực sự sẽ là đối thủ của chúng ta sao?”
Triệu Thiết Trụ và Lục Nguyên Hạo nhìn nhau.
Điểm này, bọn họ không nghĩ nhiều.
Sau khi Cửu Thiên Tuế "sống lại", đánh ra một bộ tổ hợp quyền, bọn họ chỉ cảm thấy bị động, chưa từng suy diễn xem nếu thế cục tiếp tục phát triển, rốt cuộc ai sẽ chiếm thế thượng phong.
Tuy nhiên, bọn họ gán vào suy đoán của Đệ Nhị một chút, căn cứ vào logic của Đệ Nhị để tiến hành suy diễn, sau đó Triệu Thiết Trụ nói: “Như vậy hình như là mặt thắng của chúng ta lớn hơn.”