Giết Thiên Vương (6)
Lục Nguyên Hạo nói: "Yên tâm, sau khi nghĩa phụ gặp chuyện, đệ đã học thuộc hết toàn bộ tư liệu của Nam Tân Cương rồi, xem lại một lần nữa cũng là đề phòng ngộ nhỡ, nói không chừng có chỗ đệ nhớ sai? Như vậy sẽ nguy hiểm vào thời khắc then chốt.”
Triệu Thiết Trụ: "..."
Học thuộc tất cả rồi...
Rốt cuộc súc vật này được luyện thành như thế nào vậy?
Hắn ta không hiểu, nhưng hắn ta đã rất sốc.
“Nhị ca, tư liệu của gia tộc nghĩa phụ, huynh cũng cho đệ một bản, thân thích bắn đại bác cũng không tới đệ cũng cần.” Ánh mắt Lục Nguyên Hạo nhìn về phía Đệ Nhị.
Mấy huynh đệ bọn họ có sự phân công nhau.
Triệu Thiết Trụ phụ trách tình báo tổng thể, nếu ngươi có nghi vấn gì về đại phương hướng thì đi tìm Triệu Thiết Trụ là được.
Mà thứ Đệ Nhị phụ trách là một số phương hướng cụ thể, bao gồm tư liệu của huynh đệ bọn họ còn có gia tộc của Lục Khiêm. Những thứ này đều do Đệ Nhị phụ trách.
Sở dĩ Lục Khiêm đi đến Nam Tân Cương là vì loạn lạc ở Nam Tân Cương có chút liên quan đến gia tộc mà Lục Khiêm xuất thân.
Nguyên nhân ban đầu gây ra cuộc loạn ở Nam Tân Cương cũng có liên quan đến người nhà họ Lục.
Điều này không phải là bí mật ở An Toàn Tư.
Sau đó, Lục Khiêm mất liên lạc, những tin đồn trên phố cũng là do người của mình đâm sau lưng.
Lục Nguyên Hạo không biết chân tướng là gì.
Nhưng hắn ta biết hiểu thêm một số chuyện chắc chắn không sai.
Đệ Nhị cũng không cảm thấy kỳ quái với sự lựa chọn của Lục Nguyên Hạo, hắn ta chỉ nhíu mày nói: “Sau khi nghĩa phụ gặp chuyện, đệ đã xem qua những tư liệu này rồi, cũng sợ nhớ lầm sao? Nhân khẩu của Lục gia không nhiều, với khả năng ghi nhớ của đệ, sẽ không sai sót đâu.”
"Đệ lại không phải lo lắng về chuyện này mà là tư liệu mà đệ đọc lần trước không đầy đủ. Nhị Ca, trên phố đều nói phản loạn Nam Tân Cương có liên quan đến người nhà họ Lục, nhưng tin tức mà phía bên Nam Tân Cương truyền đến lại không có thủ lĩnh phản tặc mang họ Lục.”
Đệ Nhị gật gật đầu.
Tin tức của Nam Tân Cương truyền về không nhiều, nhưng cũng không hoàn toàn mất đi liên lạc.
Trong số những kẻ phản tặc, quả thực không có thủ lĩnh nào mang họ Lục.
Nếu không, cục diện hiện tại của An Toàn Tư sẽ càng bị động hơn.
Dù sao người thân của lão đại An Toàn Tư trở thành phản tắc, sẽ có ảnh hưởng rất xấu, cũng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến An Toàn Tư.
"Đệ nghi ngờ cuộc loạn ở Nam Tân Cương căn bản không liên quan gì đến nghĩa phụ, nếu có liên quan, có thể cũng là thân thích bắn đại bác cũng chưa tới, vì vậy Nhị Ca, huynh mở rộng phạm vi tìm kiếm một chút, thu thập lại những thông tin về một số người thân thích mà nghĩa phụ đã không còn qua lại, hoặc là người thân thích của người thân thích, có lẽ có thể đánh bừa mà trúng.”
Đệ Nhị: “...”
Theo hắn ta thấy, loại hành vi này của Lục Nguyên Hạo đơn thuần là lãng phí thời gian.
Với thời gian này, tự mình đến Nam Tân Cương một chuyến, tin tức thu thập được chắc chắn sẽ nhiều hơn như vậy.
Nhưng sự cẩn trọng của Lục Nguyên Hạo đã có tiếng rồi.
Hơn nữa đây cũng không coi là quá lãng phí thời gian.
Dù sao, Lục Khiêm cũng là lão đại của An Toàn Tư, là một trong những đầu sỏ của triều đình Đại Càn, tư liệu của ông ta vốn có chuyên gia phụ trách thu thập và cập nhật.
Lục Nguyên Hạo muốn thì đưa cho hắn ta là được.
"Đúng rồi, Nhị Ca, tên thủ lĩnh phản tặc Thác Tháp Thiên Vương kia có liên quan đến nghĩa phụ sao?”
"Không có, ông ta là một tu hành giả, ta nghi ngờ ông ta có liên quan đến Nguyên Minh chủ.” Đệ Nhị trầm giọng nói: “Tu hành giả rất thích dùng những pháp khí như tháp, kính, vạc, Thác Tháp Thiên Vương là một đại tu hành giả, ông ta có lẽ có không liên quan với trong triều, là người được Liên minh người tu chân nâng đỡ lên.”
"Liên minh người tu chân? Thật là rắn chết vẫn còn nọc.” Lục Nguyên Hạo nhíu mày.
Hắn ta cũng không quá bất ngờ với chuyện này.
Sự đối đầu giữa Liên minh người tu chân và Đại Càn là toàn phương diện.
Địa bàn Nam Tân Cương rất lớn, hơn nữa tài nguyên phong phú, rất nhiều tài nguyên được sản xuất trong đó đều rất có lợi cho việc tu hành của tu hành giả.
Sự khó khăn trong quản lý của Đại Càn rất lớn.
Tu hành giả lại xem đó như một khu vui chơi.
Từ trước đến nay, thực lực của tu hành giả ở Nam Tân Cương không thua kém gì thực lực của chính quyền Đại Càn.
Mặc dù hiện tại trên danh nghĩa Liên minh người tu chân đã bị tiêu diệt, Nguyên Minh chủ cũng đã mất liên lạc rất lâu rồi, trên phố vẫn lưu truyền thông tin Nguyên Minh chủ đã chết, nhưng rất nhiều tu hành giả của Liên minh người tu chân vẫn luôn còn đó.
Bọn họ không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Vẫn bôn ba vì con đường của mình.
Tu hành giả tranh mạng với trời, vì con đường vô thượng mà phát động phản loạn, chiến tranh, khiến thế gian máu chảy thành sông, thực ra cũng không kỳ quái.
“Hiện tại ở Nam Tân Cương, lời nói của Thác Tháp Thiên Vương đã có ảnh hưởng hơn cả triều đình Đại Càn rồi.” Lục Nguyên Hạo như có suy nghĩ gì đó: “Cửu Thiên Tuế không lấy nghĩa phụ ra uy hiếp chúng ta, có lẽ nghĩa phụ đã rơi vào tay Thác Tháp Thiên Vương rồi? Không đúng, cũng không có khả năng lắm. Nếu nghĩa phụ thực sự rơi vào tay Thác Tháp Thiên Vương, e rằng sẽ chết thật.”