Nội khố đầy gấm vóc bị đốt thành đống tro tàn, con đường trong đế đô đầy những hài cốt của công khanh quý tộc (1)
"Bọn họ dám, nhưng hiện tại bọn họ còn chưa có thực lực đó. Có điều chúng ta có thể nghĩ cách nâng cao thực lực của Nho gia, Nho gia hiện tại chỉ vài ba con mèo nhỏ, quả thực quá yếu.”
Đổng Đại tướng quân nói: "Với nội tình của Nho gia, vẫn là đáng để có mấy vị Tinh thần. Có được sự giúp đỡ của Tinh thần, ước muốn bọn họ giết chết Ngụy Quân cũng sẽ tăng lên nhiều. Mặt khác, thiên phú của Ngụy Quân quả thực là quá khoa trương.”
Nếu Ngụy Quân có mặt tại hiện trường, nghe thấy Đổng Đại tướng quân nói như vậy, nhất định sẽ cảm động đến nước mắt đầy mặt.
Hiện tại trong thiên hạ có hai cường giả, luôn rất dễ bị người khác khinh thường.
Một là Lục Nguyên Hạo.
Lục Nguyên Hạo có một loại ma lực thần kỳ, bởi vì rất nhiều chiến tích của Lục Nguyên Hạo đều được hoàn thành dưới ánh mắt bao người, thế nhân đều biết hắn ta lợi hại như thế nào.
Nhưng mỗi một người quen biết Lục Nguyên Hạo đều rất khó xem Lục Nguyên Hạo là loại cao thủ tuyệt thế kia.
Cũng rất khó có thể cảm thấy kính sợ Lục Nguyên Hạo từ tận đáy lòng.
Bọn họ thậm chí còn như cố ý như vô ý xem thường thực lực của Lục Nguyên Hạo.
Loại cảm giác này giống như Lục Nguyên Hạo có một loại năng lực ‘làm suy yếu cảm giác tồn tại’ vậy.
Rõ ràng mọi người đều biết rằng hắn ta ất mạnh, nhưng sẽ không nảy sinh sự kính sợ đối với hắn ta.
Ngoài ra, còn có một người khác là Ngụy Quân.
Ngụy Quân con khoa trương hớn cả Lục Nguyên Hạo.
Bởi vì thế nhân không biết nhiều về thực lực của Ngụy Quân.
Ngụy Quân cũng rất hiếm khi lộ diện trước mọi người.
Đặc biệt là trên phương diện chiến đấu, Ngụy Quân rất ít khi tự mình ra tay, cho dù hắn tự mình ra tay, cũng rất ít bị người khác nhìn thấy.
Bởi vì Ngụy Quân lo lắng rằng một khi hắn ra tay và bị thế nhân nhìn thấy, sẽ khiến những người có gan đối địch với hắn thậm chí là muốn giết hắn sẽ hoàn toàn bị dọa sợ.
Vì vậy, Ngụy Quân luôn rất khiêm tốn.
Nhưng phương diện chiến đấu thì có thể khiêm tốn, sự tiến bộ trên thực tế lại không khiêm tốn nổi.
Thiên phú của Ngụy Quân thực sự được bày ra đó, tốc độ tiến bộ cũng không thể che giấu.
Lục Nguyên Hạo đã là một thiên tài cấp yêu nghiệt rồi.
Nhưng luận về tiến độ tu luyện...Ngụy Quân trên cơ Lục Nguyên Hạo, hơn nữa là trên cơ rất nhiều, căn bản không phải là cùng một đẳng cấp.
Nếu cẩn thận tính toán một chút về thời gian tu luyện của Ngụy Quân, lại xem xem tu vi hiện tại của Ngụy Quân, liền có thể phát hiện tốc độ tiến bộ thực lực của Ngụy Quân nhanh đến kinh người.
Loại thiên phú này, từ xưa đến nay chưa hề có.
Nhưng không ai phát hiện ra điều này...
Nói cách khác, thế nhân luôn phớt lờ điều này.
Thế nhân đều đặt tâm điểm sự chú ý vào nhân phẩm của Ngụy Quân, vào đạo đức tốt của Ngụy Quân, vào lời nói và việc làm của Ngụy Quân...
Chỉ duy nhất không tập trung vào thực lực của Ngụy Quân.
Vì vậy, mỗi khi "người tốt" ra tay giết Ngụy Quân, thực lực đều rất khó có thể đe dọa đến tính mạng của Ngụy Quân.
Đây là điều mà Ngụy Quân rất buồn phiền.
Cuối cùng...
Xuất hiện một Đổng Đại tướng quân nắm được trọng điểm.
Nếu Ngụy Quân biết được, nhất định sẽ uống cạn một chén lớn.
Tất nhiên, nếu Ngụy Quân biết được hành động tiếp theo của Đồng Đại tướng quân, hắn sẽ tiếp tục uống cạn một chén lớn – mượn rượu giải sầu.
"Thiên phú của Ngụy Quân quá khoa trương, hiện tại rất có khả năng đã đột phá đến cảnh giới thánh nhân.”
Phán đoán của Đổng Đại tướng quân khiến Cửu Thiên Tuế giật mình.
"Ngụy Quân? Thánh nhân? Hắn mới tu luyện bao lâu chứ?"
"Đừng đánh giá thấp hắn, thà đánh giá cao thực lực của hắn còn hơn đáng giá thấp.” Đổng Đại tướng quân nghiêm túc nói: “Vì vậy không thể đặt toàn bộ hy vọng vào Nho gia, ngoại trừ Nho gia, phía bên tu hành giả cũng có một người luôn muốn giết chết Ngụy Quân, hơn nữa hắn ta cũng có thiên phú và thực lực đáng để bồi dưỡng.”
Cửu Thiên Tuế tỉnh ngộ: “Ông là đang nói đến Tông chủ Trường Sinh tông – Trần Già?”
"Đúng vậy, thiên phú của Phụng Tiên đã bị chôn vùi.” Đổng Đại tướng quân trầm giọng nói: “Ta đã từng đích thân gặp hắn ta, hắn ta không nên tu hành, mà nên luyện võ. Nếu hắn ta luyện võ, hắn ta có thể có được thành tựu càng lớn, thậm chí có tiềm lực đánh phá xiềng xích, trở thành Vũ Khúc Tinh thần.”
Cửu Thiên Tuế lộ vẻ xúc động.
Vũ Khúc Tinh thần, luận về võ lực trên trời cũng là sự tồn tại có thể xếp vào top 5.
"Trần Già lại có thiên phú như vậy sao?”
"Ta sẽ không nhìn lầm, nếu hắn ta luyện võ, trưởng thành trong hệ thống Đại Càn, chắc chắn sẽ có sức mạnh mà vạn người cũng không chống lại được, thậm chí sẽ trở thành đệ nhất mãnh tướng thiên hạ, là người có thể chống lại vạn người trên chiến trường chân chính. Vũ Khúc Tinh thần luôn bị bỏ trống, hắn ta vốn tập trung khí vận. Đáng tiếc, không biết vì sao, hắn ta lại đi sai đường.”
Nói đến đây, Đổng Đại tướng quân có chút thổn thức.
"Cũng may, mọi chuyện vẫn còn kịp. Hơn nữa hắn ta đã lọt vào pháp nhãn của tiện nhân kia, về phương diện tu hành, tên tiện nhân kia sẽ bồi dưỡng hắn ta. Nhưng phương pháp bồi dưỡng Tinh thần, tên tiện nhân kia lại không hiểu. Hắn ta có thể trở thành một người nằm vùng, ẩn nấp ở chỗ tên tiện nhân đó, đi giết chết Ngụy Quân với thân phận là thuộc hạ của tên tiện nhân đó.”