Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1736 - Chương 1736. Tạo Hóa Chung Thần Tú (2)

Chương 1736. Tạo hóa chung thần tú (2) Chương 1736. Tạo hóa chung thần tú (2)

Tạo hóa chung thần tú (2)

Thiết Trụ, đệ đệ ngươi xem thường ngươi ngươi biết không?

Quên đi, ngươi khẳng định biết.

Không chỉ đệ đệ ngươi, nghĩa phụ ngươi cũng xem thường ngươi.

Cho nên loại chuyện cơ mật này, Đệ Nhị và Lục Nguyên Hạo đều biết, chỉ có lão đại Triệu Thiết Trụ này chẳng hay biết gì.

Nhị đệ Cửu đệ đều đang show, chỉ có Đại ca đang bị đánh.

Thiết Trụ khổ trong lòng, Thiết Trụ không nói.

Ngụy Quân chỉ có thể đổi đối tượng để quan tâm: "Như vậy cũng không tốt cho những huynh đệ An Toàn Tư ám sát Lục Tư trưởng, bọn họ rất có khả năng chính là đã chết trong một vở kịch."

Đệ Nhị nhìn Ngụy Quân một cái, trầm giọng nói: "Ngụy đại nhân, ngươi có một tật xấu rất lớn."

"Tật xấu gì?" Ngụy Quân sửng sốt.

Đệ Nhị nói: Quá nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người ngoài."

Ngụy Quân người da đen mặt chấm hỏi: "? ? ?"

Đệ Nhị nghiêm túc nói: "Những chuyện Ngụy đại nhân ngươi làm từ trước tới nay, không phải đều là đem đầu mình đi sao? Đất nước gặp nạn trước mắt, ngươi có thể lấy tính mạng đi mạo hiểm, huynh đệ tỷ muội An Toàn Tư chúng ta thì không làm được? Muốn thành công khẳng định phải mạo hiểm, chúng ta không có nền tảng ngồi mát ăn bát vàng. Nếu nói nguy hiểm, chuyện Ngụy đại nhân ngươi làm là nguy hiểm nhất."

Ngụy Quân: "..."

Lục Nguyên Hạo cũng gật đầu nói: "Ngụy ca, thật ra chưa chắc có nguy hiểm, nghĩa phụ suy xét vấn đề khẳng định chu toàn hơn chúng ta. Cho dù thật sự có nguy hiểm, vậy cũng không còn cách nào. Muốn làm nên chuyện, trong hoàn cảnh chung hiện nay, sao có khả năng không mạo hiểm chứ? Mỗi ngày ta cũng đều đang mạo hiểm."

Ngụy Quân một lời khó nói hết.

Đạo lý là đạo lý này.

Nhưng mà mấy ví dụ mà hai ngươi đưa ra, thật sự là không có sức thuyết phục.

Đệ Nhị lấy hắn làm ví dụ.

Lục Nguyên Hạo lấy mình làm ví dụ.

Chưa từng thấy người nào biết lấy ví dụ như vậy.

Có điều, Ngụy Quân không thể phản bác đạo lý này.

Nhân từ không cầm được quân binh.

Đối với người chủ sự mà nói, đối diện với hoàn cảnh kẻ địch lớn đang ở trước mặt, muốn chu đáo hoàn hảo ở mọi khía cạnh quả thật là không có khả năng.

Làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh, chính là lựa chọn tốt nhất.

Ở phương diện này, An Toàn Tư vẫn luôn làm rất tốt.

Sau khi ý thức được điều này, Ngụy Quân quyết đoán nói: "Là ta lỗ mãng rồi, không nên nhúng tay vào sự vận chuyển của An Toàn Tư. Cụ thể làm thế nào, tất nhiên vẫn phải xem quyết sách của các ngươi, ta có chút nhu nhược mềm lòng rồi."

Một trong những ưu điểm của Ngụy Quân: Biết sai có thể sửa.

Cũng không sợ bị người khác chỉ ra sai lầm bản thân.

Không ai có thể luôn luôn đúng.

Năm đó Đạo Tổ cũng nuôi ra tên Thiên Đế vô ơn này.

Trước khi Thiên Đế lật đổ Đạo Tổ, đến bản thân còn không nhớ rõ số lần thất bại, trong quá trình lại càng phạm phải vô số sai lầm.

Có sai lầm không đáng sợ.

Đáng sợ là có sai lầm lại nhất quyết không thừa nhận, mà lại muốn đi chặn miệng người khác, không cho người khác nói ra.

Từ trước đến nay, Ngụy Quân đều không phải loại người như vậy.

Tự kiểm điểm bản thân, biết sai có thể sửa, mới có thể duy trì nấc thang tiến bộ.

Thật ra người và thế lực có thể làm đến mức phê bình và tự mình phê bình, vẫn luôn là thiểu số, cho nên vẫn là hoa nở rồi cũng tàn, người không thể mãi thuận lợi.

Thiên Đế có thể bộc lộ tài năng, tất nhiên là có điểm ưu tú của mình.

Ngụy Quân đã kế thừa rất tốt những điểm ưu tú này.

Sau khi tỏ thái độ về phương diện này xong, Ngụy Quân nhắc nhở hai người một chuyện khác: "Will cầu hôn Thiên Sát Tinh thần, khẳng định sẽ không phải là bắn tên không mục đích, Tây Đại Lục hẳn là đã có hành động. Kết hợp với động tĩnh mà Công Đức Phật gây ra, hiện tại hậu phương Tây Đại Lục hẳn là cũng đã không yên ổn. Với tình huống như vậy, sắp tới rất có khả năng Tây Đại sẽ phát động công kích cỡ lớn đối với Đại Càn."

Đệ Nhị gật đầu nói: "Biện pháp tốt nhất để chuyển dời mâu thuẫn là phát động chiến tranh đối ngoại, chiêu này lần nào cũng đúng, quân bộ cũng phán đoán như vậy đối với chuyện này, đã làm tốt phương án dự phòng để nghênh đón kẻ địch. Có điều, cục diện hiện tại quá phức tạp, cho dù chúng ta làm tốt phương án dự phòng, có thể ngăn chặn hay không cũng là ẩn số."

Lục Nguyên Hạo thổn thức nói: "Đúng vậy, thiên hạ bây giờ quả thật đã quá nguy hiểm. Loạn trong giặc ngoài, kẻ địch mạnh rình rập. Ta vẫn luôn có một dự cảm không lành, e rằng rất nhanh thôi ta sẽ gặp phải nguy hiểm."

Ngụy Quân cùng Đệ Nhị đều âm thầm trợn mắt khinh bỉ, không muốn nói chuyện.

Đại Càn quả thật sẽ có nguy hiểm.

Lục Nguyên Hạo... Dự cảm không lành của hắn từ trước đến nay chưa từng đứt đoạn, chỉ là tất cả đều đã ứng nghiệm lên người khác.

Thấy hai người đều không tin, Lục Nguyên Hạo nóng nảy.

"Ta nghiêm túc đó, Nhị ca, Ngụy ca, gần đây ta thật sự có một dự cảm không lành, các ngươi phải bảo vệ tốt cho ta mới được."

Ngụy Quân không quan tâm Lục Nguyên Hạo, nói với Đệ Nhị: "Đệ Nhị đại nhân, bên phía ta còn có việc, ta đi trước đây."

"Ngụy đại nhân ngài bận việc đi." Đệ Nhị khách khí nói: "Ngài có thể đặc biệt đến thăm Đại ca một chuyến, là vinh dự của trên dưới An Toàn Tư."

"Người cùng phe, không cần khách sáo."

Ngụy Quân nói hai câu với Đệ Nhị, liền trực tiếp rút lui.

Lục Nguyên Hạo: "..."

Tại sao không có ai quan tâm đến hắn?

Tiểu Béo uất ức, tiểu Béo liền phải nói.

Bình Luận (0)
Comment