Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1747 - Chương 1747. Tiêu Rồi, Là Cảm Giác Rung Động (1)

Chương 1747. Tiêu rồi, là cảm giác rung động (1) Chương 1747. Tiêu rồi, là cảm giác rung động (1)

Tiêu rồi, là cảm giác rung động (1)

"Ta tặng vật này cho ngươi, ngươi cho thi hành phong thần ở phàm giới. Tai ương chốn hồng trần, giết phạt sắp xảy ra, đại kiếp nạn sắp ập đến, vạn vật sinh linh khó thoát khỏi. Vạn vật sinh ra là để nuôi dưỡng vạn vật sinh linh, đã đến lúc vạn vật sinh linh trả lại trời đất.

"Triển khai Phong Thần Bảng, từ đó về sau, đại kiếp nạn chính thức bắt đầu. Vạn vật sinh linh đều nợ nhân quả thiên địa, cho nên vạn vật sinh linh đều phải tham gia vào đại kiếp nạn lần này. Trong đại kiếp nạn này, người biểu hiện xuất chúng có thể lên bảng phong thần, người tầm thường bất tài sẽ hồn bay phách tán.

"Thần có tôn ti, chết có trước sau. Tương lai vận mệnh của thế giới này, sẽ do bảng nàng quyết định định. Hiện ta đem bảng này tặng cho ngươi, đi múa may phong vân đi, ta chờ mong biểu hiện của ngươi."

Thần Hậu nhận lấy Phong Thần Bảng, trong lòng đột nhiên kích động.

Mà nữ nhân thần bí nhìn Thần Hậu đang kích động, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười thần bí.

Cái gì mà lòng người sinh ý niệm, cả thiên địa đều biết, tất cả đều là lừa quỷ.

Không ai có được loại năng lực này.

Đạo Tổ không có, Thiên Đế cũng không có.

Bằng không Trần Già đã sớm chết một vạn lần rồi.

Năng lực của nàng trước nay đều không phải là cái này.

Mà là —— nghe trộm tiếng lòng.

Chư thiên vạn giới, không có ai biết được nhiều bí mật hơn nàng.

Bao gồm cả Thiên Đế và Đạo Tổ.

Có điều, nàng không nghe trộm được tiếng lòng của Đạo Tổ và Thiên Đế.

Trừ phi hai người hoàn toàn không thiết lập phòng vệ khi đối diện với nàng.

Nhưng mà...

Ngụy Quân không có thiết lập phòng vệ với nàng.

Dù cho trung tâm sinh mệnh của Thiên Đế bày ra đó, nàng căn bản không dám nghe trộm quá nhiều, để tránh bị bật ngược mà chết.

Nhưng nàng vẫn nghe được một tiếng lòng của Ngụy Quân.

Cho nên:

"Vị hôn phu thân ái, vì sao ngươi lại muốn chết như vậy chứ?"

Ánh mắt Trì Dao ngày càng sáng.

"Dường như ta đã đoán được bí mật của ngươi."

"Thật sự là ngươi."

Bạch Khuynh Tâm xuất hiện ở trên trời, nhìn thấy "lão bằng hữu" quen thuộc, cũng không quá bất ngờ.

Chỉ có một cảm giác quả nhiên là thế.

Mà sau khi nhìn thấy Bạch Khuynh Tâm, Trì Dao cũng nhướng mày.

"Ngươi đến muộn hơn một chút so với dự tính của."

"Đừng cố làm ra vẻ huyền bí nữa." Bạch Khuynh Tâm căn bản không để những lời này của Trì Dao ở trong lòng, nàng hỏi một vấn đề mà mình quan tâm nhất: "Ngươi làm sao mà biết thế giới này?"

Trì Dao bật cười.

Chỉ là ý tứ sâu xa trong nụ cười, Bạch Khuynh Tâm không sẽ hiểu.

Nàng làm sao mà biết thế giới này?

Đó thật đúng là một công trình khổng lồ.

Quan trọng nhất, vẫn là nàng hiểu rõ Thiên Đế.

Còn có, năng lực đặc biệt của nàng.

Tuy rằng nàng không đọc được tiếng lòng của Thiên Đế, nhưng mà Thiên Đế cũng sẽ không đề phòng nàng từng giây từng phút.

Nhất là ở một vài thời khắc đặc biệt.

Ngay tại lúc Trì Dao một bên nhớ lại lượng năng lượng lớn mà mình đã tiêu hao, một bên ý đồ đọc bí mật của Bạch Khuynh Tâm, sắc mặt Bạch Khuynh Tâm đã thay đổi.

"Đáng chết, ngươi có thể sống đến bây giờ, thực sự nên cảm tạ Thiên Đế che chở ngươi."

Nàng đã cảm ứng được Trì Dao đã đọc tiếng lòng của nàng.

Đây đương nhiên là điều tối kỵ.

Trên thực tế, càng là cường giả, lại càng tối kị điều này.

Cho nên quan hệ giữa Trì Dao và Thiên Đế không đơn thuần là mối quan hệ giữa tra nam và người bị từ hôn.

Trì Dao quả thật là trợ thủ đắc lực của Thiên Đế, lập được công lao to lớn cho sự nghiệp lớn của Thiên Đế.

Nhưng Thiên Đế đã cứu mạng của nàng.

Hơn nữa không chỉ một lần.

Hai bên cùng có lợi.

Thật ra không nợ nần gì.

Nếu không có Thiên Đế che chở nàng, thì với năng lực đặc biệt này của Trì Dao, đã sớm chết tám trăm lần rồi.

Bị một đám cường giả liên thủ giết chết, không oan uổng một chút nào.

Trì Dao khẽ cười nói: "Ta quả thật rất cảm tạ vị hôn phu của ta, cho nên ta vẫn đang giúp hắn. Nếu không, hiện tại hắn cũng đã sớm chết tám trăm lần rồi."

Ánh mắt Bạch Khuynh Tâm chợt lóe sáng.

Đây là lời nói thật.

Trì Dao đều đã tìm được thế giới này rồi, giết chết Ngụy Quân hiện tại, khẳng định mười phần dễ dàng.

Nhưng nàng không hề ra tay.

"Tại sao ngươi không ra tay?"

"Bởi vì tình yêu."

"Xì." Bạch Khuynh Tâm trực tiếp bày tỏ vẻ khinh thường.

Lời này đổi thành nàng nói còn được.

"Ngụy lang từng nói, ngươi căn bản không phải là loại người vì tình cảm mà từ bỏ giang sơn."

Trì Dao cảm khái nói: "Vị hôn phu thân ái của ta thật đúng là đã khiến ta quá đau lòng, không ngờ lại nhìn ta kiểu như vậy."

Ngoài miệng nói đau lòng, nhưng trên thực tế giọng điệu Trì Dao vốn không có bao nhiêu sự đau lòng.

Bạch Khuynh Tâm tất nhiên cũng đã nghe ra.

Nhưng mà đồng thời nàng cũng ý thức được, Trì Dao không muốn nói nguyên nhân thật sự cho nàng.

"Ngươi không trực tiếp ra tay với Thiên Đế, nhưng mà lại ra tay giúp Đạo Tổ, ngươi không biết cỏ đầu tường* thường là chết trước sao?" Bạch Khuynh Tâm lạnh giọng hỏi.

(*) người không có chủ kiến gió chiều nào theo chiều ấy

Trì Dao buông tay: "Thiên Đế có ân đối với ta, Đạo Tổ cũng có ân thành đạo đối với ta. Nếu không có Đạo Tổ, ta cũng không có thành tựu hiện tại. Cho nên, hai bên ta đều báo ân, có vấn đề sao?"

"Đương nhiên là có vấn đề, hiện tại ngươi là người của Thiên đình, giúp Đạo Tổ chẳng khác nào là đang thông đồng với địch." Bạch Khuynh Tâm nói.

Bình Luận (0)
Comment