Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1754 - Chương 1754. Thần Thông Không Địch Lại Số Trời, Âu Hoàng Đánh Cược Tính Không Bao Giờ Thua (4)

Chương 1754. Thần thông không địch lại số trời, Âu Hoàng đánh cược tính không bao giờ thua (4) Chương 1754. Thần thông không địch lại số trời, Âu Hoàng đánh cược tính không bao giờ thua (4)

Thần thông không địch lại số trời, Âu Hoàng đánh cược tính không bao giờ thua (4)

Bên gặp chuyện lần này, là Đại Càn.

Đi vào hải vực Đại Tam Giác Ma Quỷ trải đầy nguy hiểm, được gọi là khu vực cấm của thần minh, đương nhiên có nguy hiểm mới là bình thường.

Quân đội trinh sát của Đại Càn đều là quân tinh nhuệ.

Nhưng bọn họ tinh nhuệ đến mức nào, cũng không tinh nhuệ hơn thần minh.

Thần minh đều phải ngã xuống ở vùng đất này, huống chi bọn họ.

Cơ Soái bọn họ lại lần nữa chạy tới nơi quân đội trinh sát Đại Càn ngã xuống, tra xét tình trạng của tiểu đội trinh sát.

Nhưng tình trạng cái chết của tiểu đội trinh sát giống với Văn Vương, hoàn toàn không khác biệt.

Không biết chết như thế nào.

Thì đã bị tiêu diệt toàn quân.

Lúc này lại một luồng gió lạnh thổi tới.

Lần rùng mình này, thì đã không chỉ có người bên phía Đại Càn nữa rồi.

Các Yêu Vương của Yêu đình cũng đã bắt đầu thấy sốt rét.

Bọn họ cũng đã bắt đầu hoang mang.

"Yêu nghiệt phương nào?"

"Hiện ra nguyên hình."

"Cút ra đây cho bổn Vương."

"Đến đây, có giỏi thì đánh một trận đao thật súng thật với bổn Vương."

Một con cá chép lớn màu đỏ, có chút không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này, chủ động kêu gào lên.

Nó vốn không phải không có đầu óc, cũng không phải xúc động nhất thời, mà là cố ý kêu gào.

Ngay lúc này ở đây, cao tầng của quân đội bên phía Đại Càn và các Yêu Vương của Yêu đình tất cả đều tụ tập cùng một chỗ, thần minh lợi hại có đến đây cũng không phải là đối thủ, huống chi còn có Yêu Vương trấn định thế cuộc.

Mặc dù hải vực Đại Tam Giác Ma Quỷ thật sự ẩn dấu kẻ địch lớn mạnh nào đó trong bóng tối, hiện tại dụ đối phương đi ra, sự an toàn của nó cũng có bảo đảm.

Cho nên con cá chép lớn thành tinh này dũng cảm A lên.

Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.

Chỉ cần lần này không chết, thì nó có thể để lại ấn tượng sâu sắc cho Yêu Hoàng.

Sau đó nếu có thể được Yêu Hoàng đề bạt, nói không chừng liền có cơ hội cạnh tranh ngôi vương của tộc cá chép.

Cá chép lớn đã nghĩ đến tương lai huy hoàng của mình.

Sau đó, tư duy của nó dừng lại tại đây.

Không còn có thể tiếp tục mặc sức tưởng tượng nữa.

Đồng thời, âm thanh của cá chép lớn cũng trực tiếp biến mất.

Toàn bộ cơ thể cá chép, nặng nề rơi xuống mặt biển.

Bụng phình cao lên.

Hai má bất động.

Đã chết ngắc rồi.

Ở trước mắt bao người.

Sau khi mọi người ý thức được chuyện này, đừng nói Cơ Soái, sắc mặt của Yêu Hoàng sắc mặt đều có chút trắng nhợt.

Tất cả mọi người nhìn về phía Yêu Hoàng.

Ở đây, sức chiến đấu đơn độc của Yêu Hoàng là mạnh nhất, cũng có thể mang lại cảm giác an toàn nhất cho bọn họ.

Hồ Vương mở miệng hỏivới giọng điệu mang theo hy vọng: "Bệ hạ, cá chép tinh... chết như thế nào?"

Yêu Hoàng rất muốn tiếp tục bịa ra một kiểu chết ngay tại chỗ.

Nhưng mà cuối cùng lần này hắn vẫn là lựa chọn nói thật: "Bổn Hoàng không có cảm ứng được bất kỳ dấu vết ra tay nào, cũng không có cảm ứng được bất kỳ sự dao động năng lượng nào."

Các Yêu Vương lần lượt hít ngược một ngụm khí lạnh.

Góp phần thúc đẩy sự nóng lên toàn cầu, gây ra sự dâng cao của mực nước biển.

Tâm trạng của cao tầng quân đội Đại Càn quân đội cao cũng có chút bùng nổ.

Bọn họ đều là tinh anh, không sai.

Nhưng mà cục diện xuất hiện trước mắt, đã không phải là thứ bọn hắn có thể giải quyết được nữa rồi.

Cơ Soái trầm giọng nói: "Nói cách khác, ngay cả nguy hiểm đang ở đâu chúng ta cũng không biết, càng không biết làm thế nào để phòng bị nguy hiểm có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào."

Yêu Hoàng chậm rãi gật đầu.

Cơ Soái cũng hít một ngụm không khí.

Chính vào lúc này, bên phía Đại Càn bên lại chết người.

Vẫn không hề có dấu hiệu.

Vẫn không hề có khác thường.

Không cảm ứng được chút dao động năng lượng nào.

Càng không biết nên phòng bị như thế nào.

Trên thực tế mọi người kể cả các Yêu Vương đều đã đẩy cảnh giác tới mức cao nhất, phương pháp phòng ngự có thể sử dụng được cũng đều đã dùng tới.

Nhưng mà, vô dụng.

Chỉ có thể bó tay chịu trói.

"Khó trách Tây Đại Lục không đuổi theo nữa." Hồ Vương cười khổ: "Lúc trước ngay cả khi Tây Đại Lục tạm thời mất dấu chúng ta, nhưng đoán hẳn cũng có thể đoán được chúng ta đã tiến vào hải vực Đại Tam Giác Ma Quỷ, dù sao ở trên biển lớn, tuyệt đối không có nhiều tuyến đường có thể qua mắt được sự truy bắt của bọn họ. Nhưng bọn họ đã đoán được chúng ta tiến vào hải vực Đại Tam Giác Ma Quỷ, nhưng không lựa chọn tiếp tục đuổi giết. Lúc trước bổn Vương còn nghi ngờ bọn họ chỉ đơn thuần là đã mất dấu, hiện tại xem ra, là bọn hắn cho rằng chúng ta căn bản không có khả năng sống sót ra khỏi hải vực Đại Tam Giác Ma Quỷ."

Mà từ tình hình trước mắt xem ra, Tây Đại Lục đã phán đoán chính xác.

Bọn họ đối mặt với sự quỷ dị của hải vực Đại Tam Giác Ma Quỷ, thật sự trước mắt không có sức lực đánh trả.

Nếu có một đối thủ rõ ràng cũng thôi đi.

Nhưng ngay cả đối thủ, bọn họ đều không phát hiện được.

Tình huống này, khiến cho Yêu Hoàng cũng bó tay hết cách.

Hồ Vương nhìn về phía Yêu Hoàng.

"Bệ hạ, chúng ta phải nhanh chóng đưa ra quyết định. Tiếp tục thăm dò hải vực Đại Tam Giác Ma Quỷ, hay là rời khỏi vùng hải vực này, một lần nữa quyết chiến với quân đội và thần minh của Tây Đại Lục."

Hồ Vương giao quyền quyết định cho Yêu Hoàng.

Mà Yêu Hoàng lại đá quả bóng sang cho Cơ Soái.

Bình Luận (0)
Comment