Bằng chứng giết chồng, không thể thắng được truyền thuyết (6)
Lục Nguyên Hạo lắc đầu nói: "Không còn cách nào khác, gần đây bên trên cấp cao thường xuyên họp, nhưng không tìm ra biện pháp. Thiên Sát Tinh Thần có lời kêu gọi với Tinh Thiếu Nữ, một khi nàng ta kết hợp với Will, có nghĩa là Tây Đại Lục hợp nhất với Tinh Thiếu Nữ. Đại Càn loạn trong giặc ngoài, thực lực vốn dĩ đã không đủ. Nếu không giết chết Thiên Sát Tinh Thần, Đại Càn sẽ không còn khả năng có thể sống sót, chỉ có thể mạo hiểm.”
Vân Tử vội vàng nói: "Mặc dù như vậy, cũng không thể để ngài đi chứ.”
Lục Nguyên Hạo cười khổ nói: "Ta cũng không muốn đi, nhưng thù giết cha không đội trời chung. Lục Nguyên Hạo ta tuy rằng là một người sợ người, nhưng cũng là một người con hiếu thảo. Có một số điều phải thực hiện.”
Vẻ mặt Vân Tử chấn động.
Mấy ngày nay nàng ấy đã hiểu được sâu sắc về Lục Nguyên Hạo sợ hãi, cũng có thể là thận trọng vững chắc.
Hơn nữa nàng ấy cũng cảm thấy vô cùng may mắn, không có cứng rắn với Lục Nguyên Hạo, bằng không sợ là nàng ấy đã sớm xuống địa ngục.
Nhưng đây là lần đầu tiên nàng ấy thấy bộ dáng cứng rắn của Lục Nguyên Hạo.
Thật không nghĩ tới, tấm lòng hiếu thảo của Lục Nguyên Hạo lại có thể vượt lên bản tính sợ hãi của hắn.
Điều này khiến Vân Tử nhìn Lục Nguyên Hạo với cặp mắt khác xưa.
Nam nhân này vẫn có ưu điểm.
"Ngoài lòng hiếu thảo, còn có nghĩa lớn. Vân Tử, Thiên Sát Tinh Thần nhất định phải chết. Nếu nàng ta không chết, Đại Càn sẽ bất ổn. Mà trên dưới Đại Càn, chỉ có ta với cha nuôi của ta có hy vọng nhất giết chết Thiên Sát Tinh Thần nhất.”
Cha nuôi mà Lục Nguyên Hạo nói tới là Ảnh Tử.
Vân Tử nói: "Vậy để cha nuôi của ngài đi đi.”
Lục Nguyên Hạo bất đắc dĩ nói: "Sau lần cha nuôi của ta ám sát Hải Hậu đã bị thương rất nghiêm trọng. Sau đó lại có cảm ngộ rõ ràng, bây giờ còn chưa xuất quan. Cho nên, nhiệm vụ lần này, không phải ta thì không còn ai khác. Chuyện này bên trên cũng đã quyết định, ta cũng đã đồng ý. Vì vậy, lần này ta đến để nói lời tạm biệt với ngươi.”
Vân Tử: "..."
Lục Nguyên Hạo: "Vân Tử, lần này ta đi là cửu tử nhất sinh, ngươi quên ta đi.”
Nói đến đây, vành mắt Lục Nguyên Hạo cũng đỏ lên.
Nước ớt không màu, không mùi trong tay lóe lên rồi biến mất.
Vân Tử không phát hiện ra.
Nói về công tác chuẩn bị, Lục Nguyên Hạo vô địch thiên hạ.
Vân Tử đương nhiên không phát hiện ra được.
Nàng ấy chỉ muốn giữ Lục Nguyên Hạo lại.
"Lục đại nhân, ngài… Ngài không thể ở lại vì ta sao?”
Vân Tử cúi đầu nhìn mặt đất, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Lục Nguyên Hạo, giọng nói vô cùng ngượng ngùng, nhưng cũng rất kiên định.
Hai diễn viên bắt đầu thể hiện kỹ năng diễn xuất với nhau.
Một màn diễn xuất đặc sắc xuất hiện.
"Ngươi biết tâm ý của ta."
Giọng nói của Vân Tử càng ngày càng thấp.
Lại đủ để khiến cho Lục Nguyên Hạo nghe thấy.
Lục Nguyên Hạo kích động mở miệng, sau đó lại đè nén kích động của chính mình.
"Vân Tử, là ta có lỗi với ngươi. Đất nước gặp nạn phải ưu tiên trước, loại người như ta vốn không có tư cách nói đến tình yêu nam nữ.”
Lục Nguyên Hạo cười khổ nói: "Lúc trước ta nói chuyện với Ngụy đại nhân, ta hỏi Ngụy đại nhân, thiên hạ nhiều nữ tử ngưỡng mộ ngài như vậy, vì sao cho tới bây giờ sắc mặt ngài vẫn không chút thay đổi. Ngụy đại nhân nói, đường đường là một nam nhân, cả đời này chỉ có thể dốc sức vì lợi ích đất nước đành phải buông bỏ tình cảm lứa đôi. Lúc ấy ta còn cười nhạo Ngụy đại nhân không thể làm cả hai việc, bây giờ xem ra, Ngụy đại nhân nói đúng. Vân Tử, ta xin lỗi.”
Nói xong những lời này, Lục Nguyên Hạo sải bước rời đi.
Để lại cho Vân Tử một bóng lưng không cao lớn, nhưng vô cùng vĩ đại.
Vân Tử khóc nói: "Lục đại nhân, ngài phải sống sót trở về.”
Lục Nguyên Hạo dừng lại một chút.
Sau đó không quay đầu lại, chỉ trầm giọng nói: "Vân Tử, đừng chờ ta.”
Lần chia tay này, có thể nói là vô cùng thành công.
Ngụy Quân âm thầm quan sát tặng cho Lục Nguyên Hạo một lời khen ngợi.
"Tiểu Béo, diễn xuất của ngươi có tiến bộ." Ngụy Quân nói.
Hắn đang nhìn từ trong cung điện.
Có Giám Thiên Kính ở đây phát sóng trực tiếp.
Bên cạnh còn dùng Lưu Ảnh Thạch cố ý ghi âm lại.
Sau khi Lục Nguyên Hạo rời khỏi chỗ cử Vân Tử, ngay lập tức đi tới chỗ Ngụy Quân, bắt đầu xem lại diễn xuất hôm nay của mình.
Mở Lưu Ảnh Thạch ra, một lần nữa xem hết cuộc trò chuyện giữa mình và Vân Tử, Lục Nguyên Hạo thở phào nhẹ nhõm.
"Hoàn hảo, không có lộ ra sơ hở gì, cũng không uổng công Ngụy ca đã chuẩn bị những lời thoại kia cho ta."
Đúng vậy, Ngụy Quân chuẩn bị lời thoại cho Lục Nguyên Hạo.
Đương nhiên là do Lục Nguyên Hạo cố ý tìm Ngụy Quân đòi.
Vì cuộc trò chuyện hôm nay, Lục Nguyên Hạo đã chuẩn bị đầy đủ.
Trước đó đã tới tìm Ngụy Quân diễn luyện ba lần trước.
Hơn nữa cố ý thỉnh giáo Ngụy Quân, dưới cảnh tượng như thế này, bầu không khí này, nên nói cái gì, mới có thể đả động nhất một nữ nhân rơi vào lưới tình trên lý thuyết.
Ở phương diện này, Lục Nguyên Hạo không có kinh nghiệm gì.
Nhưng với loại sức mạnh khiêm tốn hiếu học, Ngụy Quân nhất định phải chỉ cho hắn iết.
Hơn nữa, Ngụy Quân thật sự yêu thích nhóc Tiểu Béo này.
Quá thận thận.
Cực kỳ cẩn thận.
Ngay cả lời nói, bầu không khí, tâm lý, đều muốn nắm bắt chước.
Về phương diện này Ngụy Quân cũng không thể cẩn thận được như vậy.
Ba người cùng đi, tất có người làm thầy.