Tây Du Ký (8)
"Bây giờ bản quân sẽ bắt tay vào giải quyết sự phiền phức của Đấu Chiến Phật."
Thần Quân phóng thích ra hơi thở của mình.
Trực tiếp bắt đầu cảm ứng Vạn Phật Chi Chủ.
Nơi dừng chân của Phật môn.
Vạn Phật Chi Chủ mở hai mắt ra.
Trong ánh mắt là sự thấp thỏm với bất an.
"Thần Quân, ngươi cũng hạ phàm rồi?"
Thần Quân khóa chặt hơi thở của Vạn Phật Chi Chủ.
Sau một khắc, hắn ta đi thẳng đến nơi dừng chân của Phật môn, không thèm quan tâm Phật môn sẽ sắp xếp đầm rồng hang hổ gì cho hắn ta.
Phật môn to như thế, chỉ có Đấu Chiến Phật mới có thể đáng để hắn ta coi trọng, chỉ có Đấu Chiến Phật cùng Vạn Phật Chi Chủ mới có thể mang lại sự uy hiếp đến tính mạng cho hắn ta.
Đáng tiếc, Đấu Chiến Phật đang truyền kinh, mà Vạn Phật Chi Chủ vốn dĩ không có dũng khí liều mạng đánh một trận với hắn ta.
Vì vậyhắn ta không cần phải sợ gì cả.
Thần Quân đi thẳng vào chủ đề: "Phật chủ, ngươi có ý định chiếm cứ lục địa này?"
Vạn Phật Chi Chủ chắp hai tay lại trước ngực: "A di đà phật, bần tăng chỉ hy vọng Phật môn có thể có một nơi dừng chân."
"Nếu như chỉ là nơi dừng chân, bổn quân có thể hợp tác với Phật môn." Thần Quân nói thẳng: "Yên tâm, bản quân không đi theo đạo tín ngưỡng, cũng không quan tâm tín ngưỡng của đại lục này, nơi chủ yếu thống trị sau này cũng không ở đại lục này, thứ mà bản quân thật sự coi trọng là bờ biển đối diện."
Hai mắt Vạn Phật Chi Chủ sáng ngời.
Kể từ đó, Thần Quân và Phật Môn quả thật không có xung đột lợi ích gì để mà nhất định phải tiến hành chiến tranh sống chết.
"Bản quân có thể cam đoan, Phật môn sẽ truyền kinh thành công. Thậm chí có thể bảo đảm, Công Đức Phật trở thành khách quý của người thống trị Tây Đại Lục, từ trên xuống dưới giúp Phật môn lan tỏa tín ngưỡng. Nhưng Phật chủ cũng phải đồng ý với bản quân một chuyện, chúng ta mới có thể hợp tác được."
"Chuyện gì?" Vạn Phật Chi Chủ hỏi.
Trong lòng ông ta đã có suy đoán mơ hồ.
Quả nhiên.
Câu trả lời của Thần quân đã xác nhận suy đoán của ông ta.
"Ngươi thay bản quân giải quyết Đấu Chiến Phật phiền toái, chỉ cần giải quyết Đấu Chiến Phật, tất cả lời hứa của bản quân đều sẽ thực hiện, bổn quân lấy danh nghĩa Thiên đạo thề." Thần Quân hứa hẹn.
Nếu như là lời thề của các thần minh khác, Vạn Phật Chi Chủ căn bản sẽ không coi là chuyện gì to tát.
Lời thề đương nhiên có lực trói buộc, nhưng những lỗ trống có thể lợi dụng sơ hở để chui vào nhiều lắm, căn bản không đáng tin cậy.
Nhưng lời thề của Thần Quân, Vạn Phật Chi Chủ tin tưởng.
Bởi vì Thần Quân vốn có quan hệ với Thiên đạo.
Người khác có thể phản bội Thiên đạo, có thể chui vào lỗ trống của Thiên đạo, Thần Quân lại không làm được.
Thậm chí có thể nói, bản thân Thần Quân chính là một bộ phận của Thiên đạo.
Hắn ta không thể tự phản bội mình, nếu không con đường của hắn ta sẽ kết thúc.
Cho nên, Thần Quân thật sự rất có thành ý hợp tác với Phật môn.
Vạn Phật Chi Chủ... Động tâm.
Thần Quân rèn sắt thừa dịp sắt còn nóng: "Bây giờ Đấu Chiến Phật chỉ thiếu một bước cuối cùng là có thể khôi phục cảnh giới Bồ Đề. Cho nên bây giờ ngươi ra tay vẫn có thể trấn áp hắn ta. Lại để cho hắn ta thêm thời gian để khôi phục, ngươi cũng chưa chắc có thể trấn áp hắn. Phật chủ, bản quân chỉ là lôi chuyện ngươi vẫn muốn làm ra, còn hứa hẹn lợi ích cho ngươi, ngươi còn do dự cái gì?"
Vạn Phật Chi Chủ trầm mặc.
Đó quả thật là những gì ông ta luôn muốn làm.
Ông ta mới là người đại diện của Phật môn.
Nhưng thực lực của Đấu Chiến Phật thời đỉnh cao lại ở trên ông ta.
Tất nhiên, bọn họ chưa từng đánh nhau.
Nhưng thực lực của Đấu Chiến Phật là được các chư phật trong Phật môn công nhận xếp thứ nhất.
Cho nên, Vạn Phật Chi Chủ rất xấu hổ.
Ông ta là người đứng đầu, nhưng không có thực lực mạnh mẽ bằng tiểu đệ dưới trướng mình.
Đây không phải là một chuyện dễ chấp nhận.
Mặc dù Vạn Phật Chi Chủ cũng biết, cho tới bây giờ Đấu Chiến Phật không có ý nghĩ thay thế ông ta.
Nhưng vấn đề không phải là Đấu Chiến Phật có muốn thay thế ông ta hay không.
Thần Quân sâu kín nói: "Thần Hậu từng quỳ gối trước mặt bản quân, thề với bản quân, nàng ta chưa từng có ý nghĩ muốn thay thế bổn quân. Phật chủ, ngươi có biết bản quân đã trả lời nàng ta như thế nào không?"
"Như thế nào?"
"Bản quân nói cho nàng ta biết, vấn đề không phải là ngươi có muốn thay thế bản quân hay không, mà là ngươi đã có thực lực để thay thế bản quân. Cho nên, Thần Hậu phải chết."
Cho nên, Đấu Chiến Phật nhất định phải chết.
Vạn Phật Chi Chủ nhắm mắt lại.
"Như quân thượng mong muốn."
Thần Quân nở nụ cười.
"Bổn quân chờ tin tức tốt từ Phật Chủ."
......
Ầm!
Một bàn tay ngọc ngà không ngừng phóng đại trước mặt Ngụy Quân.
Cuối cùng rơi xuống mặt bàn.
"Quá đáng, lẽ nào thực sự như thế này."
Người nói chuyện là công chúa Minh Châu.
Bây giờ phải gọi là thừa tướng.
Quân Ức Thiển tức giận cả người phát run.
Ngụy Quân cũng tiếc nuối nói: "Ức Thiển, ngươi nhẹ một chút, cái bàn sẽ đau. ”
Quân Ức Thiển: "..."
Càng tức giận hơn thì phải làm sao bây giờ?
"Ngươi còn có tâm tư nói giỡn với ta, Ngụy Quân, Phật môn thật quá đáng. Ta còn chưa đâm sau lưng bọn họ một đao, thế nhưng bọn họ lại phản bội Đại Càn chúng ta trước."
Ngụy Quân: "..."
Lời này của ngươi ta không biết tiếp như thế nào.
"Ngụy Quân, bây giờ thật sự phiền phức rồi. Phật môn nương nhờ vào Tây Đại Lục, giai đoạn đầu tư trước đó của chúng ta hoàn toàn uổng phí."