Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1812 - Chương 1812. Càn Đế ‘Tỉnh Lại’, Mọi Người Đầy Triều (8)

Chương 1812. Càn Đế ‘tỉnh lại’, mọi người đầy triều (8) Chương 1812. Càn Đế ‘tỉnh lại’, mọi người đầy triều (8)

Càn Đế ‘tỉnh lại’, mọi người đầy triều (8)

Bao gồm cả Ngụy Quân, rất nhiều người đều yên lặng gật đầu.

Nguyên Minh chủ rất lợi hại.

Nhưng Thần Hậu là người phụ nữ đã dẫm lên Nguyên Minh chủ và thành công lên vị.

Xét về tính truyền kỳ, Thần Hậu thắng một bậc.

Huống hồ, hiện tại Nguyên Minh chủ đã chết rồi, Thần Hậu lại đang sống.

Bất luận thế nào, sự xem trọng đối với Thần Hậu không coi là đánh giá quá cao.

“Vì vậy, e rằng chúng ta phải suy xét một vấn đề, có thể hoàn toàn diệt sạch Liên minh người tu chân trước khi Thần Hậu hạ giới không?” Tiết Tướng quân nói.

Tô Lang Gia là người đầu tiên bày tỏ sự phản đối: "Không phải không muốn mà sự thật là không thể. Liên minh người tu chân như con trùng trăm chân chết vẫn không cứng, tính cơ động cực mạnh. Một đám lão đồ cổ đã sống mấy vạn năm, sẽ không cứng đầu đối kháng trực diện với chúng ta. Chỉ cần chúng ta không thể tiêu diệt sạch bọn họ, bọn họ sẽ trở thành nguyên nhân lớn nhất cho sự không ổn định của hậu phương chúng ta.”

Quân Ức Thiển gật đầu nói: "Lão Tô nói đúng, thực lực hiện tại của chúng ta qua thực chiếm thế thượng phong nhưng không phải chiếm thế thượng phong mang tính áp đảo, rất khó diệt sạch đối phương. Chỉ là hai bên công thủ thay đổi, lật ngược lại so với trước kia.”

Trước đây, Liên minh người tu chân chiếm ưu thế áp đảo đối với Đại Càn.

Nhưng Liên minh người tu chân không nỡ ra tay tiêu diệt hoàn toàn Đại Càn, trên thực tế bọn họ cũng không làm được, vì vậy muốn thông qua ‘Cửu Phẩm Tiên Môn Chế’ để chống chế Đại Càn một cách vô tri vô giác.

Đáng tiếc đã bị một nhóm người có chí của Đại Càn liên thủ ngăn chặn lại.

Mà hiện tại là Đại Càn chiếm ưu thế áp đảo đối với một Liên minh người tu chân đã bị diệt vong trên danh nghĩa.

Đáng tiếc, Đại Càn cũng không thể hoàn toàn tiêu diệt đối phương.

Giết đối phương còn lại mấy trăm người thậm chí là mấy chục người, hiện tại Đại Càn có thể làm được.

Nhưng ngay cả khi Liên minh người tu chân chỉ còn lại vài chục người, đó cũng là mấy chục cái máy vũ khí hạt nhân hình người có thể tự chủ di động bất cứ lúc nào.

Ép bọn họ quá mức, bọn họ sẽ dám tự nổ tung bất cứ lúc nào.

Ai dám mạo hiểm như vậy?

Ngụy Quân: "Nếu Đại Càn muốn ra tay với Liên minh người tu chân, loại trận chiến này đến cuối cùng sức uy hiếp đối với chúng ta cũng không lớn, người thực sự bị Liên minh người tu chân uy hiếp chính là dân thường, bọn họ không có sức phòng ngự nào cả.”

"Đúng vậy, những người như chúng ta đều thân cư cao vị, tự có lực lượng bảo vệ, bọn họ không uy hiếp nổi chúng ta. Nhưng chúng ta không thể tự mình nhận lấy công trạng, chuyển nguy hiểm lên đầu bách tính.” Tô Lang Gia trầm giọng nói: “Chúng ta cố gắng chiến đấu là vì muốn khiến cho bách tính Đại Càn có một cuộc sống tốt đẹp hơn, chứ không phải là khiến bọn họ lâm vào nguy hiểm lớn hơn.”

Tô Lang Gia nói điều này rất nghiêm túc.

Ông ta vốn xuất thân bần hàn, trước khi trở nên giàu sang thậm chí còn không bằng một bách tính bình thường, là người lớn lên nhờ ăn cơm của trăm nhà, dựa vào sự tiếp tế của quan phủ.

Ông ta biết bách tính khổ.

Vì vậy, ông ta đi đến bước này không phải vì để khiến cho bách tính càng khổ hơn.

Bao gồm cả Ngụy Đảng, một thế lực lớn nhất trong triều hiện tại.

Bọn họ tranh quyền đoạt lợi, nắm quyền chủ động, không phải là đẻ lặp lại luân hồi trước đó.

Bọn họ phải làm một số chuyện mà người trước chưa từng làm.

Như vậy mới có thể mở ra một Đại Càn mà bọn họ mong muốn.

Ngụy Quân rất hài lòng khi thấy rằng mặc dù không phải ai cũng đồng ý với quan điểm của Tô Lang Gia, nhưng rất nhiều người đều âm thầm gật đầu.

Như vậy rất tốt.

Nhóm người này xứng đáng để hắn che chở cho bọn họ.

Ngụy Quân không phải là người ngồi mát ăn bát vàng.

Chỉ cần một chuyện mà hắn nguyện ý làm, hắn sẽ nguyện ý dấn thân vào trong đó, trở thành một phần tử trong đó.

"Liên minh người tu chân về danh nghĩa đã bị Tô Phó soái tiêu diệt rồi, mặc dù con trùng trăm chân chết vẫn không cứng nhưng cũng không coi là có uy hiếp gì lớn, đã không còn được gọi là đại địch mà Đại Càn cần toàn lực ứng phó nữa.” Ngụy Quân nói: “Các vị nếu yên tâm thì giao Liên minh người tu chân cho ta đi. Đương nhiên, một mình ta không được, điều Lục Nguyên Hạo cho ta dùng. Chuẩn xác mà nói, ta dùng Thiết Huyết Cứu Quốc hội đi đối phó với Liên minh người tu chân.”

Ngụy Quân nói tới đây, dừng một chút, sau đó hứa hẹn: “Dưới sự dẫn dắt của Tiền Thái tử, các thành viên thế đệ đầu của Thiết Huyết Cứu Quốc hội người trước ngã xuống người sau tiến lên, không màng sống chết, cổ vũ rất nhiều người, cũng viết tên mình vào lịch sử. Ngụy mỗ bất tài, cũng không thể rơi uy danh của Thiết Huyết Cứu Quốc hội. Tân hỏa tương truyền**, thành viên của Thiết Huyết Cứu Quốc hội cần phải chính thức bước lên đài, phải khiến cho thế giới biết được tên của bọn họ, cần phải khiến cho anh linh được anh yên, lấy việc tiêu diệt Liên minh người tu chân khiến các thành viên thế hệ thứ hai tiếp bước các bậc tiên hiền, mong mọi người yên tâm.”

(**): Củi và lửa truyền tiếp cho nhau, ý chỉ sự truyền thừa.

Nghe Ngụy Quân nói như vậy, ánh mắt rất nhiều người đều sáng lên.

Dù sao, Thiết Huyết Cứu Quốc hội thật sự đã cổ vũ rất nhiều người.

Hơn nữa, không ít người có mặt, bạn bè cũ, đồng nghiệp cũ thậm chí là con cái của bọn họ đều từng là thành viên của Thiết Huyết Cứu Quốc hội.

Bình Luận (0)
Comment