Càn Đế ‘tỉnh lại’, mọi người đầy triều (11)
Lục Nguyên Hạo cũng biết rõ.
Nhưng hắn vô cùng thận trọng.
"Ngụy ca, lời nói này sai rồi. Ta cho rằng Thiên Khôi Tinh thần là đang mất cảnh giác nghĩa phụ ta. Đường đường là Thiên Khôi Tinh thần, sao có thể dễ dàng bị nghĩa phụ ta khống chế như vậy? Phía sau chuyện này nhất định có âm mưu. Hơn nữa cho dù nàng ta bị nghĩa phụ ta khống chế, cũng khó đảm bảo rằng nàng ta không có cách nào để thoát khỏi nghĩa phụ ta. Chỉ là nàng ta hiện tại đang diễn kịch, đợi thời cơ đến, nghĩa phụ ta sẽ trở thành đá kê chân của nàng ta, loại khả năng này không thể không đề phòng.”
Ngụy Quân: "Ngươi nói đúng..."
Đúng cái con khỉ.
Thiên Khôi Tinh thần ở trên người cũng không phải là giỏi về vũ lực.
Người này là thân tín của Thần Quân.
Dựa vào quan hệ bám váy mà lên vị.
Đương nhiên, năng lực vẫn là có.
Nhưng thực lực quả thực không được.
Trong số một trăm linh tám vị Tinh thần, chỉ luận về thực lực, Thiên Khôi Tinh thần ước chừng phải quanh quẩn sau vị trí bảy mươi.
Ngay cả khi Thiên Khôi Tinh thần khôi phục lại thực lực đỉnh cao của mình, Ngụy Quân cảm thấy Lục Nguyên Hạo hiện tại e rằng cũng có thể một mình giết chết nàng ta.
Thực sự không cần phải sợ nàng ta.
Thiên Khôi Tinh thần dưới sự hỗ trợ của Thần Quân, có hiệu quả áp chế với một trăm linh tám tinh thiếu nữ. Lúc đối mặt với Thiên Khôi Tinh thần, thực lực của các tinh thiếu nữ sẽ tự động yếu đi, mà thực lực của Thiên Khôi Tinh thần sẽ mạnh lên. Người này giảm xuống thì người kia tăng lên, Thiên Khôi Tinh thần liền trở thành lão đại của một trăm linh tám tinh thiếu nữ.
Đây không phải là sự lợi hại của Thiên Khôi Tinh thần mà là sự lợi hại của Thần Quân.
Nhưng Thần Quân có thể khống chế được tinh thiếu nữ nhưng lại không khống chế được người khác.
Lục Khiêm... không phải là tinh thiếu nữ.
Vì vậy, Thiên Khôi Tinh Thần không có tác dụng gì với Lục Khiêm.
Đương nhiên, cùng Lục Nguyên Hạo nói những chuyện này cũng vô dụng.
Với kiểu tính cách của Lục Nguyên Hạo, hễ có chút nguy cơ là hắn ta đều sẽ coi đó là chuyện chắc chắn 100%.
Có điều lần này thực sự bị Lục Nguyên Hạo phát hiện ra một chuyện đại sự.
Cửu Thiên Tuế quản thực không cam chịu cô độc.
Ông ta tập hợp những người cấp cao của Đông Xưởng lại, gọi Thiên Khôi Tinh thần đến, bày tính ra một âm mưu lớn đủ để đảo điên cục diện chính trị của Đại Càn.
"Các vị, không thể tiếp tục như vậy. Đông Xưởng chúng ta được xây dựng lại đến nay đã nhiều lần bị An Toàn Ti áp chế. Hiện tại một bước lạc hậu, từng bước lạc hậu. Nếu không thể phấn khởi tiến lên, chúng ta sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy hy vọng.”
"Hiện tại, các vị thần Lương Sơn là đồng minh của chúng ta, bọn họ mở rộng thực lực trong quân đội rất nhanh chóng, cũng có thể khiến Đông Xưởng chúng ta cắm vòi sâu vào trong quân đội. Nhưng đội tinh nhuệ do Cơ Trường Sinh lãnh đạo sắp trở về, nếu bọn họ trở về, các vị thần Lương Sơn e rằng sẽ khó có thể lên chức trong quân đội được nữa.”
"Vì tương lai của Đông Xưởng ta, vì tiền đồ của các vị thần Lương Sơn, mời các vị nói thoải mái, không cần câu nệ. Cho dù mọi người nói gì, bổn đốc chủ cũng sẽ không trách móc, tự do ngôn luận mà.”
Lời mở đầu của Cửu Thiên Tuế rất thẳng thắn.
Ý nghĩa tiết lộ ra càng vô cùng rõ ràng.
Những kẻ có thể bò lên từ chốn quan trường, không có kẻ ngu xuẩn.
Hàm ý trong lời nói của Cửu Thiên Tuế, rất nhiều người vừa nghe đã hiểu.
Có người do dự.
Nhưng đa số mọi người vẫn muốn lên vị, vì vậy rất nhanh liền có người mở miệng: “Đốc chủ minh giám, hiện tại An Toàn Ti chắc như khối thép, không dễ dàng đối phó như vậy. Nếu chúng ta nhắm chuẩn mũi dùi vào An Toàn Ti, rất dễ gặm phải xương cứng, ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo.”
Cửu Thiên Tuế gật gật đầu, dùng ánh mắt khích lệ nhìn về phía người vừa nói, nói: “Tiếp tục nói.”
Nhìn thấy phản ứng này của Cửu Thiên Tuế, người mở miệng kia liền biết Cửu Thiên Tuế đã khích lệ hắn ta tiếp tục nói, nói ra lời mà Cửu Thiên Tuế muốn nói nhưng bản thân Cửu Thiên Tuế không tiện nói ra.
Lãnh đạo muốn miếu thờ, vậy chỉ có thể tự mình làm một kẻ ngốc.
Người mở miệng có giác ngộ làm kẻ ngốc, vì vậy hắn ta nghiến răng quả quyết nói: “Kế hoạch hiện tại, chỉ có thể nghĩ cách nâng cao địa vị của các vị thần Lương Sơn khiến bọn họ nắm được thực quyền nhiều hơn trong quân đội, như vậy Đông Xưởng chúng ta cũng có thể được ăn thịt theo.”
Cửu Thiên Tuế hài lòng nói: "Lời này có lý, có điều muốn nâng cao địa vị của các vị thần Lương Sơn, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Trong quân đội cũng không khác triều đường là bao, người nào việc nấy, không có nhiều chỗ giữ lại cho các vị thần Lương Sơn như vậy, chuyện này phải thế nào cho tốt?”
"Đốc chủ, nếu Cơ Trường Sinh bọn họ không trở về được thì sao? Như vậy há chẳng phải sẽ dư ra đủ nhiều vị trí sao? “ Thuộc hạ thấp giọng nói.
"To gan.”
Cửu Thiên Tuế đập bàn đứng dậy.
"Cơ soái là trụ cột của quốc gia, đã lập được công lao to lớn cho Đại Càn ta, ngươi không lập được chút công nào cho đất nước, vậy mà dám nói lời ác độc với Cơ soái, quả thực là đại nghịch bất đạo.”
Vào lúc này, trên người Cửu Thiên Tuế lóe ra ánh sáng chính đạo.
Nhưng không ai để ý.
Lục Nguyên Hạo bĩu môi, nói: “Diễn quá giả tạo.”
Ngụy Quân gật đầu tán thành: “Cửu Thiên Tuế mặc dù không còn trẻ, nhưng kỹ năng diễn xuất của ông ta thực sự không ra làm sao cả.”