Ngọa long phụng sồ, kỳ phùng địch thủ (10)
Càng làm cho hắn ta đau lòng hơn chính là lời cảm tại của Tứ Hoàng tử trước đó.
Mới năm phút trước, Tứ Hoàng tử vừa rời khỏi chỗ của Dewey.
Tứ Hoàng tử đến để cảm ơn.
Bởi vì Tứ Hoàng tử lại có được được sự ban thưởng của Quân bộ.
Vị trí Vương gia của hắn, ngồi càng ngày càng vững rồi.
Uống nước không quên người đào giếng.
Tứ Hoàng tử nhận được phần thưởng quân công xong cũng không quên đại công thần chân chính, vì vậy đã đặc biệt đến “cảm ơn” Dewey.
Nghĩ đến những lời của Tứ Hoàng tử, Dewey cảm thấy tâm thái như nổ tung.
Tứ Hoàng tử nói như thế này:
"Lão Dewey, một đời người, hai huynh đệ, ngươi đối với ta quả thực là có lòng.”
“Nếu không có ngươi, cả đời này ta phỏng chừng chỉ là một con sâu gạo phế vật ăn nằm chờ chết thôi.”
"Lão Dewey, người nghe ta nói, bổn vương nhất định phải cảm ơn ngươi, vì nhờ có ngươi mà đã khiến bốn mùa của bổn vương được ấm áp.”
"Huy chương quân công của ta, toàn bộ quân công đều là của ngươi, chỉ có huân chương là cho ta.”
Sau khi nghe được câu "cảm ơn" này từ Tứ Hoàng tử, lúc đó tâm thái Dewey như nổ tung.
Trực tiếp đuổi Tứ Hoàng tử ra khỏi phủ đệ.
Sau đó, hắn ta quỳ xuống trước mặt Nữ thần Trí Tuệ để thỉnh tội.
Từ tận đáy lòng, hắn ta cho rằng mình tội đáng muôn chết.
Vây mà lại hết lần này đến lần khác bại dưới tay của một tên phế vật mà mình khinh thường, mình còn có mặt mũi nào sống giữa đất trời chứ?
Nữ thần Trí Tuệ cảm nhận được thái độ của Dewey.
Bà ta thể hiện ra lòng nhân từ của một Nữ thần nên có.
"Không cần để tâm, thân ta rơi vào tay Đại Càn là vì thực lực không bằng người ta, không liên quan gì đến ngươi.” Nữ thần Trí Tuệ nói.
Dewey không chấp nhận cách nói này.
“Nữ thần từ bi, nhưng chuyện này quả thực có liên quan đến ta.” Dewey đau lòng nói: “Nếu không phải ta vì tư lợi mà quấy phá, bẩm báo chuyện Ngụy Quân rời khỏi kinh thành cho Nữ thần, Nữ thần cũng sẽ không bị điều đi. Nếu Nữ thần luôn tọa trấn trong tổng bộ quân viễn chinh, Lục Nguyên Hạo không có có hội đánh lén, mọi chuyện đều sẽ không xảy ra, tất cả đều tại ta.”
Nghe Dewey nói như vậy, Nữ thần Trí Tuệ bật cười khanh khách.
"Nếu theo như cách nói của ngươi, e rằng phải trách đến khởi nguyên vạn vật rồi. Nếu cha mẹ ngươi không sinh ngươi ra, tất cả những chuyện này đều sẽ không xảy ra, chẳng lẽ có phải trách cha mẹ ngươi hay sao?” Nữ thần Trí Tuệ tùy ý nói: “Thắng không kiêu, bại không nản. Dewey, tâm ngươi loạn rồi. Thua không đáng sợ, thắng lại là được rồi.”
Dewey rất kính phục thái độ tốt như vậy của Nữ thần Trí Tuệ.
Hắn ta cười khổ nói: "Nữ thần, chúng ta còn có cơ hội thắng lại sao?”
"Đương nhiên là có cơ hội." Nữ thần Trí Tuệ nói: "Nếu Đại Càn muốn giết ta, bọn họ đã giết từ lâu rồi. Giữ ta chẳng qua là muốn thương lượng điều kiện với Tây Đại Lục. Huống hồ, mục tiêu của ta là Ngụy Quân, chưa từng làm chuyện gì tổn hại đến nước Càn, nước Càn chưa chắc sẽ làm gì ta.”
Dewey lo lắng nói: "Nhưng ngộ nhỡ hậu phương của chúng ta không bằng lòng thương lượng điều kiện với nước Càn, đến lúc đó người sẽ tự xử lý như thế nào? Nữ thần, người phải biết rằng hậu phương của chúng ta cũng đầy rẫy phân tranh lợi ích, hơn nữa đối với tín ngưỡng của người, cấp cao cũng chưa chắc vững tin.”
Nữ thần Trí Tuệ cười nói: "Đừng sợ, xe đến trước núi ắt có đường.”
Cùng lắm thì bổn nữ thần sẽ trực tiếp thay đàn đổi dây.
Không to tát gì.
Không phải chỉ là đầu hàng Ngụy Quân sao?
Nữ thần Trí Tuệ tỏ vẻ không hề có áp lực tâm lý.
Bà ta ước gì làm như vậy.
Có điều nếu Tây Đại Lục thật sự nguyện ý trả một cái giá rất lớn để đổi bà ta trở về, vậy thì Nữ thần Trí Tuệ cũng nguyện ý trở về.
Bất luận thế nào, bà ta ở Tây Đại Lục có thể có được sự đãi ngộ tốt hơn, cũng càng có thể thể hiện giá trị của bản thân mình.
Bất luận kết cục như thế nào, chỉ cần không chết, Nữ thần Trí Tuệ đều có thể chấp nhận.
Vì vậy, tâm thái của bà ta rất ổn định.
“Dewey, phấn chấn lên một chút, ta vẫn kỳ vọng rất cao ở ngươi đấy.” Nữ thần Trí Tuệ cổ vũ tín đồ của mình.
Dewey cười khổ: "Nữ thần, ta hiện tại đã là tù binh của nước Càn, còn có thể làm được đại sự gì?”
"Đương nhiên có thể, Dewey, ngươi đừng xem thường chính mình. Ngươi bây giờ so với tên Tứ Hoàng tử trước đây ngươi xem thường thế nào? Ngươi xem xem Tứ Hoàng tử của hiện tại. Hắn cũng có thể quật khởi, chẳng lẽ ngươi không bằng hắn sao?” Nữ thần Trí Tuệ nói: "Đừng nhường thế giới này cho những người mà ngươi khinh thường kia, ngươi có hiểu sự mong đợi mà bổn thần đối với ngươi không?”
Toàn thân Dewey run lên như bị sét đánh.
Một câu nói của Nữ thần Trí Tuệ dường như đã chỉ rõ con đường phía trước cho hắn ta.
Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của hắn ta.
Trên thực tế, Nữ thần Trí Tuệ chỉ rót cho hắn ta một ít canh gà mà thôi.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.
Nữ thần Trí Tuệ căn bản không nghĩ nhiều.
Người nghĩ nhiều là Dewey.
Món canh gà của Nữ thần Trí Tuệ đã phát huy tác dụng rồi.
Dewey thoải mái tiếp thu, nước mắt đầy mặt.
"Nữ thần, ta hiểu rồi, ta sẽ không khiến người thất vọng.” Dewey thề: "Từ giờ trở đi, ta sẽ nghiêm khắc hơn với bản thân, nỗ lực là một tín đồ khiến người cảm thấy tự hào.”