Ngụy Quân buộc phải chết (8)
Nói tới đây, Thần Hậu cảm khái nói: "Võ thần, Võ thần, ý nghĩa như tên, bên trong chư thần, vũ lực đệ nhất. Trần Già, ngươi cũng biết đối chuẩn của Võ thần ở trên trời là ai?"
"Ai?"
Thần Hậu nhả ra một cái tên: "Võ thần trên trời, là vũ lực đệ nhất bên trong chư thần, đối chuẩn là Đấu Chiến Phật có đấu chiến đệ nhất trong chư Phật của Phật môn."
Trần Già cả người run lên.
Là thật sự đã kinh ngạc.
Hoàn toàn không ngờ đến, mình thế mà lại có tiềm lực giống như vậy.
Đấu Chiến Phật, chính là sự tồn tại có thể làm rung chuyển Thần Quân Thần Hậu.
Thần Hậu khẽ cười nói: "Hiện tại ngươi đã hiểu chưa? Thần Quân quả thật phải đầu tư ngươi từ trước, bởi vì ngươi thậm chí có thay thế được thực lực của hắn."
Trần Già không chỉ đã hiểu, thậm chí đã có chút hoang mang.
Thần Hậu đã nhìn ra sự hoảng loạn của Trần Già, tiếp tục khẽ cười nói: "Hiện tại ngươi rất hiếu kỳ, nếu như ngươi đã có tiềm lực uy hiếp đến Thần Quân, vì sao Thần Quân không bóp chết sự uy hiếp là ngươi từ trước, có phải hay không?"
Trần Già nhu thuận gật đầu.
Thần Hậu lạnh nhạt nói: "Thần Quân vẫn là có chí khí, năm đó nếu không có Thần Quân dung túng, bổn Hậu cũng sẽ không nổi dậy dưới tầm mắt của hắn. Hơn nữa, đạt đến trình độ hiện tại của Thần Quân và bổn Hậu, lòng tin đối với bản đều là chưa từng có. Chúng ta tự có lòng tin trước khi ngươi chứng đạo, thì đã thăng cấp đến cảnh giới cao hơn. Đạo không có biên giới, nguyên nhân chính là vì có sự đốc thúc và uy hiếp của loại hậu bối có tiềm lực như ngươi, bọn ta mới có thể giữ vững cảnh giác từ đầu đến cuối, có hi vọng tiến thêm một bước. Nếu không, cục diện đáng buồn ở trên trời, thì không có cơ hội. Bổn Hậu và Thần Quân mấy năm nay ở trên trời chính là bởi vì quá an nhàn, đã rât lâu không có tiến bộ rồi. Ngược lại là hiện tại, nguy cơ tứ phía, bổn Hậu lại thấy được cơ hội thăng cấp. Không thể không nói, Trần Già ngươi đã gặp phải một thời điểm tốt."
Nếu gặp phải thời kỳ Thần Quân Thần Hậu ham an nhàn hưởng lạc, hiện tại hắn đã chết từ lâu.
Trần Già bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Hắn đã nghĩ tới rất nhiều tiền bối.
"Thánh nhân Nho gia... Có phải chính là bởi vì không gặp phải thời điểm tốt hay không?"
Thần Hậu thản nhiên thừa nhận chuyện này.
"Không sai, khi đó bổn Hậu cùng Thần Quân, vẫn chưa có năng lực và chí khí hiện tại. Cho nên, thánh nhân Nho gia, sinh không gặp thời. Đương nhiên, nguyên nhân rất lớn cũng nằm trên người bản thân thánh nhân Nho gia. Hắn không muốn cúi đầu, tất cả liền không còn gì để bàn. Ngươi khác với hắn, ngươi nguyện ý cúi đầu, cho nên, Thần Quân cũng vậy, bổn Hậu cũng tốt, đều nguyện ý dung nạp ngươi."
Trần Già lập tức quỳ gối trước mặt Thần Hậu.
Không biểu hiện ra khí khái cùng tôn nghiêm của mình một chút nào.
So với tính mạng nhỏ, vậy thì có là gì?
Hơn nữa, Thần Hậu đây là nữ nhân của Nguyên Minh Chủ và Thần Quân, cũng chẳng khác nào là nghĩa mẫu của mình.
Làm nghĩa tử, dập đầu với mẹ, hợp tình hợp lý.
Có gì mất mặt?
Trần Già đều không có chút áp lực tâm lý nào.
"Nương nương minh giám, Trần Già tuyệt đối không có bất kỳ tâm bất trung nào."
Nhìn thấy Trần Già ngoan ngoãn nghe lời như thế, trong ánh mắt Thần Hậu hiện ra ý cười, cũng lóe ra sự đáng tiếc.
"Ngươi là người thông minh, chỉ là, quá thông minh." Thần Hậu cảm khái nói: "Như thế, cũng liền đã định sẵn rất khó có được thực lực của thánh nhân Nho gia. Đương nhiên, ngươi khẳng định sống thọ hơn so với hắn. Trước đây phàm như thánh nhân Nho gia nguyện ý quỳ một cái này, hắn cũng sẽ không chết."
Trần Già nói: "Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ta là tuấn kiệt, thánh nhân Nho gia là anh hùng."
Thần Hậu nở nụ cười.
"Không sai, ta tôn trọng anh hùng, nhưng không thể khống chế anh hùng. Người có thể sống sót trong tay bổn Hậu, chỉ có tuấn kiệt."
Đầu của Trần Già càng cúi thấp hơn, khiêm tốn nói: "Phụng Tiên nguyện vì nương nương nhảy vào nước sôi lửa bỏng."
"Được rồi, đừng nói những điều viễn vông này nữa." Thần Hậu rất bình tĩnh nói: "Nói đi, ngươi muốn cái gì? Vì sao lại thẳng thắn những điều này đối với bổn Hậu? Phải biết rằng, rất nhiều chuyện mà ngươi thẳng thắn, đều là chuyện bổn Hậu không biết."
Trần Già nghe ra được, lời Thần Hậu nói là thật.
Tối thiểu Thần Quân cũng đang lôi kéo hắn, Thần Hậu chính là tuyệt đối không biết chuyện này.
Có điều, Trần Già không hối hận về lần thẳng thắn này.
Bởi vì hắn cũng đã cảm giác được, e là Thần Hậu đã đoán được hắn có cấu kết cùng Đại Càn.
Mà đây mới là điều Trần Già để ý nhất.
Ngược lại, quan hệ với Thần Quân, Trần Già vốn dĩ không quá để trong lòng.
Trần Già kính cẩn nói: "Nương nương, Phụng Tiên không mong cầu gì khác, chỉ là đặt cược nhiều phía. Cứ như vậy, bất luận cuối cùng người thắng là ai, Phụng Tiên cũng sẽ không thua hết mọi bàn."
Thần Hậu có chút suy nghĩ.
Trần Già tiếp tục nói: "Còn có, nương nương đảm trách bảng Phong Thần, có tư cách Phong Thần. Phụng Tiên... Muốn làm Vũ Khúc Tinh Thần, thậm chí, muốn trở thành Võ thần."
Thần Hậu cười ra tiếng đến: "Không tệ, dũng cảm nói ra tâm ý của mình. Tuy rằng dã tâm có chút lớn, nhưng bổn Hậu vừa mới thấy được con đường phía trước, cũng không ngại ngươi trưởng thành lên. Vị trí Vũ Khúc Tinh Thần, bổn Hậu làm chủ, để lại cho ngươi."
"Đa tạ nương nương."
Trần Già hành một lễ lớn đối với Thần Hậu.