Cái chết của Ngụy Quân (Đại kết cục) (2)
Lâm tướng quân kiên định nói: "Mỗi người một chức vụ, chúng ta làm tốt chuyện được giao cho chúng ta, những chuyện khác giao cho những người khác. Ta tin vào bọn Ngụy Quân, cũng giống như bọn họ tin tưởng chúng ta.”
Nàng ta là một người lính.
Người lính phục vụ mệnh lệnh như thiên chức.
Nàng ta không cần suy nghĩ quá nhiều đại cục, càng không cần lấy danh nghĩa tốt cho đại cục đi tự chủ trương.
Bởi vì, điều đó có khả năng phá hủy bố cục tổng thể.
Ở phương diện này, Kiếm Thần Cổ Nguyệt cũng tốt, Nữ thần Trí Tuệ cũng được, cũng không bằng nàng ta quả quyết.
Bởi vì Kiếm Thần Cổ Nguyệt cùng Nữ Thần Trí Tuệ đều giống như hộ cá thể, không phải bọn họ không đủ cường đại, mà là kỷ luật và logic tư duy của hộ cá thể, khẳng định không có khả năng cùng quân nhân chung một đường.
Cho nên, đây chính là nguyên nhân lớn nhất Lâm tướng quân xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa để nàng ta quyết định.
Lâm tướng quân quyết định chủ ý, Kiếm Thần Cổ Nguyệt cùng Nữ Thần Trí Tuệ không có bất kỳ ý kiến gì.
"Nghe lời ngươi."
"Vậy thì xuất phát đi, có thể gọi Đấu Chiến Phật trở về."
"Lật ngược Phật môn, san bằng Thần Sơn, nếu như lại đem tất cả cao thủ Tây Đại Lục lưu lại ở Đại Càn, vậy về sau khối đại lục này, chính là chúng ta định đoạt."
"Không có nếu như, nhất định sẽ thành công."
Tây Đại Lục, đại cục sơ định.
Mà Đại Càn một phương, phong vân kích động chính là lúc đó.
Trận chiến Phong Thần, mở đầu chính là cao triều.
Nhưng càn khôn vẫn chưa định.
Tình hình cuối cùng sẽ phát triển như thế nào, cho đến nay, mỗi người vẫn có quan điểm khác nhau.
Quan điểm của Yêu Hoàng chính là:
"Không đi."
"Bổn hoàng mệt rồi."
"Bổn hoàng cần nghỉ ngơi."
Yêu Hoàng thầm nghĩ bổn hoàng lại không ngốc.
Đại Càn nói chỗ tốt mới cho một chút, lại muốn bổn hoàng đi liều mạng cho Đại Càn, nào có loại chuyện tốt như vậy?
Vốn là không có.
Đáng tiếc, ông ta có một yêu sư nghịch thiên.
Yêu sư bạn học rất kiên nhẫn khuyên bảo Yêu Hoàng: "Bệ hạ, chúng ta không phải vì Đại Càn làm việc, chúng ta là hướng về Thần Hậu báo thù.”
Yêu Hoàng lắc đầu nói: "Nào có dễ dàng như vậy, bản hoàng nhìn Đại Càn chính là muốn bổn hoàng cùng Thần Hậu hai hổ cắn nhau. Nữ nhân thối kia không phải dễ đối phó như vậy, nếu không bổn hoàng đã sớm đi báo thù rồi.”
Thật coi như bổn hoàng ngốc sao?
Hận thì hận, nhưng báo thù gì đó, quá phiền toái.
Hồ Vương không buông tha, tiếp tục kiên nhẫn khuyên nhủ: "Bệ hạ, nguyên bản Thần Hậu đúng là không dễ đối phó như vậy, nhưng có ngài gia nhập, cộng thêm người ủng hộ Đại Càn, sẽ có thể đánh bại Thần Hậuu. Nếu như lại có Thần Quân ra mặt, vậy trận chiến này sẽ nắm chắc.”
Hồ ngôn loạn ngữ, kỹ năng tự động phát động.
Yêu Hoàng... Động tâm rồi.
“Thần Quân thật sự sẽ ra tay?”
Nếu mà Thần Quân xuất thủ, cộng thêm thực lực của ông ta, vậy quả thật vững vàng áp chế Thần Hậu.
Hơn nữa Đại Càn, Thần Hậu có nguy cơ ngã xuống.
Không có gì sai với điều đó.
Hồ Vương cho Yêu Hoàng câu trả lời khẳng định.
"Thần Quân sẽ ra tay là ta từ chỗ Ngụy Quân biết được, sau này ta lại đi hỏi Tử Kiện, Tử Kiện cũng xác nhận chuyện này, không sai được."
Tử Kiện chính là Đại hoàng tử, cũng chính là hoàng đế bệ hạ trên danh nghĩa hiện tại của Đại Càn.
Tất nhiên, chỉ có trên danh nghĩa.
Cũng giống như Càn Đế vậy.
Có vẻ như địa vị rất cao.
Trên thực tế, ... Đó là dùng để trang trí.
Nhìn được nhưng không dùng được.
Nhưng đây là ở trong mắt Ngụy Đảng nhìn không vừa mắt, ở bên ngoài xem ra, vẫn là rất vừa mắt, càng rất thích hợp.
Nghe được có Đại hoàng tử cùng Ngụy Quân xác nhân, cân bằng nội tâm Yêu Hoàng hoàn toàn nghiêng về phía ra tay.
Nhưng Yêu Hoàng vẫn có một chút do dự.
"Thần Hậu tuyệt đối là một người ngang ngược có dã tâm, không có khả năng khoanh tay chịu trói, bổn hoàng luôn cảm thấy Thần Hậu sẽ có hậu chiêu gì." Yêu Hoàng nói.
Hồ Vương thầm nghĩ xem ra bệ hạ bị Thần Hậu đánh sợ.
Nhưng cũng bình thường.
Dù sao Thần Hậu cũng không có tự mình xuất thủ, đã đem Yêu Đình lật đổ.
Yêu Hoàng rất khó sinh ra tâm lý sợ hãi với Hồ Vương.
Nhưng Hồ Vương không sợ Thần Hậu.
Ngược lại, Hồ Vương rất thích loại cảm giác đối địch mạnh mẽ này, cho dù nàng ta sẽ không tự mình ra trận, nhưng thông qua trò chơi trí tuệ đi chiến thắng đối phương, Hồ Vương xem ra cùng tranh phong trên chiến trường cũng trọng yếu như nhau, cũng có cảm giác thành tựu như nhau.
Cho nên Hồ Vương trầm giọng nói: "Bệ hạ nói rất đúng, lấy mưu kế của Thần Hậu, tự nhiên không có khả năng khoanh tay chịu trói, nhất định sẽ giãy dụa, có tính kế của mình.”
Yêu Hoàng đồng ý gật đầu.
Đó là những gì ông ta nghĩ.
Xem ra có chút giống với anh hùng Hồ Vương.
Không hổ là đại thần mà bổn hoàng tín nhiệm và coi trọng nhất, ánh mắt cao hơn đầu, rất tốt.
Yêu Hoàng trong lòng đối với Hồ Vương thập phần tán thưởng, sau đó lại nghe được Hồ Vương tiếp tục nói: "Về điểm này, thần cũng có suy đoán. Sau khi trải qua thương thảo với cao tầng Đại Càn, cơ bản đã xác nhận hậu thủ của Thần Hậu, nếu không có gì ngoài ý muốn, Thần Hậu cùng Tây Đại Lục sẽ đi tới cùng một chỗ.”
"Tây Đại Lục?"
Yêu Hoàng nhíu nhíu mày.
“Tây Đại Lục không phải Thần Quân định đoạt sao?”