Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 1890 - Chương 1890. Hậu Ký (2) - Đại Kết Cục

Chương 1890. Hậu ký (2)


 

Hậu ký (2)

Thiên Đế không phải tiểu nam nhân.

Hắn đã trải qua sự thay đổi của năm tháng.

Cũng tiếp nhận sự thay đổi do thay đổi mang đến.

Bạch Khuynh Tâm nghe hiểu lời Ngụy Quân nói.

Chỉ là nàng hơi tiếc nuối.

“Ở đây có biết bao nhiêu ký ức của chúng ta.”

“Nơi đây tương lai sẽ còn xảy ra rất nhiều chuyện xưa, bọn họ đều có khả năng vô tận. Nếu chỉ bởi vì ta không tham gia vào chuyện xưa của bọn họ, liền ngăn chặn tất cả các khả năng khác vậy chính là tội ác lớn nhất.” Ngụy Quân lắc đầu nói: “Ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó, ta tôn trọng sự phấn đấu và kỳ tích của mỗi sinh mệnh, cho dù ta là kẻ địch hay là bằng hữu của họ.”

Thiên Đế sẽ có vận mệnh và khoan dung của mình.

Nếu không như vậy Thiên Đế sẽ không đi đến được bước này.

Cũng giống việc Đạo Tổ có thể chấp nhận sự vùng lên của Thiên Đế vậy.

Nếu tương lai có một ngày nào đó, kỹ năng của Thiên Đế không bằng người ta, vậy đương nhiên là có chơi có chịu.

Kẻ mạnh đứng trên đỉnh luôn luôn là người dẫn dắt, mà không phải mượn địa vị của mình để ngăn chặn khả năng của các sinh linh khác.

Hơn nữa trong mắt Ngụy Quân lóe lên ánh sáng kỳ diệu.

“Lão sư còn bố trí vài người kế nhiệm, tương lai thế giới này sẽ vận chuyển thoe một quy tắc khác. Nhưng lão sư là người trọng thể diện, trước nay chưa từng cố ý bắt nạt người khác, vì vậy theo kế của của lão sư, sau này toàn bộ tinh linh đều bắt đầu cùng một điểm xuất phát, ta sẽ không nhúng tay nữa để bọn chúng cạnh tranh công bằng, dùng khả năng của mình là được.”

Ngụy Quân không nhúng tay, Trì Dao lại lựa chọn xen mồm: “Ngươi có vận mệnh của Thiên Đế, người của thế giới này chưa chắc đã thoải mái như ngươi. Dù sao bọn họ xuất phát từ thế giới này, có ngươi dìu dắt, tương lai của bọn họ đương nhiên nằm ở dải ngân hà, nhưng không thể tránh được việc bảo vệ ngôi sao mẹ ban đầu, quyền lực tạo thành cũng không thể tránh khỏi. Những chiến hữu vô cùng thân thiết bây giờ, tương lai sẽ trở thành ác long dẫm đạp lên công bằng, vòng đi vòng lại, vô tận luân hồi, Thiên Đình đã hành quyết rất nhiều người như vậy. Vấn đề này phải tránh thế nào?”

“Ta sẽ cho bọn họ thời gian hai mươi năm xây dựng một Càn quốc hoàn toàn mới, đào tạo truyền nhân của mình, để lại cơ duyên cho hậu nhân. Trong hai mươi năm này, ta sẽ không giúp đỡ bọn họ bất cứ điều gì, hai mươi năm sau ta sẽ đón bọn họ đi. Trong vòng một nghìn năm, sẽ không cho bọn họ cơ hội về đây nữa.”

Bạch Khuynh Tâm hỏi: “Vì sao lại là một nghìn năm?”

Trì Dao trả lời vấn đề này thay cho Ngụy Quân: “Nghìn năm một lần luân hồi, một lần đại nạn. Đại Càn đã truyền thừa rất lâu, nếu có thể kiên trì thêm một nghìn năm, sẽ là một kỳ tích không nhỏ. Ta lại không quá coi trọng, bởi vì quá dài sẽ mục nát, mục nát đương nhiên có biến chất, Ngụy Quân, ngươi có nhìn thấy câu chuyện một nghìn năm sao không?”

Ngụy Quân khẽ cười nói: “Chưa chắc đã cần một nghìn năm, nhưng quả thực nhìn thấy vài chuyện mới, giang sơn có nhân tài mới xuất hiện, đứng đầu mấy trăm năm, ở tương lai có khi chúng ta sẽ nghe thấy một vài câu chuyện hoàn toàn mới trong vũ trụ.”

“Vượt qua từng ngọn từng ngọn núi, để dải ngân hàng nghe được tên của bọn họ?”

Trì Dao sắc bén nhận ra sự chờ mong trong giọng nói của Ngụy Quân.

“Thời đại quần tinh sao?” Trì Dao hỏi: “Nơi đây chắc đã bị kẻ mạnh khác nhìn trúng, với tính cách của ngươi và thủ đoạn đằng sau của Đạo Tổ, chỉ cần tình hình duy trì ở một mức độ tương đối công bằng, hai người sẽ không nhúng tay vào để bọn họ tự phấn đấu, vì vậy trong một nghìn năm tương lai, nơi đây sẽ thành thời đại quần tinh rực rỡ?”

Ngụy Quân gật đầu.

“Nơi Thiên Đế và Đạo Tổ từng đặt chân đến, lại có rất nhiều kẻ mạnh rình bên cạnh, mặc dù ta có lên tiếng, sẽ không có kẻ mạnh thực sự đích thân xuống ra tay, nhưng cũng định trước là trung tâm của những phong ba bão táp.”

“Phong vân đại thế tất có người tài trổ hết tài năng, dùng tên và câu chuyện của mình làm nên truyền kỳ mới.”

“Đương nhiên đó là câu chuyện của bọn họ, là câu chuyện trong tương lai.”

“Bây giờ phải xử lý chuyện trước mắt.”

“Kẻ phản bội Thiên Đình và các bằng hữu cũ khác, đến nhiều hơn ta dự liệu.”

Ngụy Quân thở dài.

Vũ trụ tinh hà tiến vào kỷ nguyên hoàn toàn mới.

Thiên Đế định mở rộng trật tự của Thiên Đế đến mọi giới, đương nhiên phải lấy quyền lực để đè ép người khác.”

Mà người không cam lòng khuất phục người khác, không tán đồng quan niệm của Thiên Đế, người đứng về phía Đạo Tổ, kẻ phản bội Thiên Đình, thậm chí là đạo hữu trước đây luận đạo cùng Thiên Đế đều sẽ cực lực phản đối.

Các giới vô số kẻ mạnh, long xà cùng quật khởi, là kẻ mạnh trong một thế giới đều xưng bá, sao có thể cam bái hạ phong.

Trong vạn năm tương lai sẽ rời vào thời đại hỗn loại Trì Dao chờ mong nhất.

Mà thế giới nơi đây có Thiên Đế, có Đạo Tổ nhất định sẽ trở thành tiêu điểm của các giới.

Nếu là kẻ bất tài sẽ không dám làm càn dưới mí mắt Thiên Đế, nhưng thủ đoạn và bày bố sau lưng là điều không thể tránh khỏi.

Tạo hóa đương nhiên sẽ đi cùng với nguy hiểm.

Mà giữa nguy hiểm ẩn chưa cơ duyên lớn hơn.

Giang sơn có người tài xuất hiện, dẫn đầu các lĩnh vực mấy trăm năm.

Rất nhanh đã có người mới lên sân khấu.

Vượt qua từng ngọn từng ngọn núi lớn.

Để cho vũ trụ tinh hà, nghe được chuyện xưa của bọn họ.

Dặn dò đơn giản ghi chép chuyện Ngụy Quân trở thành Thiên Đế, viết cụ thể hơn vận mệnh của những nhân vật khác, để lại quyển sách rồi dặn dò tiếp.

Nghĩ xong rồi, bối cảnh của quyển sách tiếp theo sẽ viết về câu chuyện sau thế giới này.

Anh hùng ngày xưa đã rời đi.

Lịch sử không ngừng bước vào luân hồi.

Đại Càn vừa vào vũ trụ.

Thế lực đến từ hành tinh khác khai thác nhãn giới của người Đại Càn, cũng mang đến biến động rất lớn.

Hậu nhân của dũng sĩ Đồ Long trở thành ác long mới.

Người hành tinh khác như hổ rình mồi.

Hệ thống tu luyện mới thu hút càng nhiều kẻ địch mạnh, cùng với Đại Càn mới đều đang khảo nghiệm trí tuệ của hậu nhân Đại Càn.

Cuối cùng…

Thứ bọn họ từng liều mạng tiêu diệt bắt đầu sống lại trong Đại Càn.

Thứ bọn họ từng coi là tín niệm lý tưởng phấn đấu và hi sinh suốt đời, người trẻ thời thế hệ mới của Đại Càn đã không còn tin nữa.

Thế giới bấp bênh, một thiếu niên đánh bậy đánh bạ được một trang sách.

Sau đó hắn đọc được một câu chuyện của rất nhiều anh hùng mấy trăm năm trước trong lịch sử Đại Càn.

Hắn có hai ý tưởng:

Đại trượng phu phải làm như vậy.

Hắn cũng có thể làm thế.

Sau đó hắn cầm đao kiếm lên bắt đầu viết câu chuyện của mình.

Trọn bộ.

Bình Luận (0)
Comment