Đạo Tổ cùng Thiên Đế (5)
Thượng Quan Tinh Phong rất khó chịu.
Hắn vẫn nghĩ giữ mình trong sạch là ưu điểm.
Không nghĩ tới ngay cả phụ thân cũng không hiểu hắn.
Thượng Quan Thừa tướng quả thật không tính hiểu cho Thượng Quan Tinh Phong, hắn tiếp tục nói: "Diệu Âm phường bên kia ta giao cho con, đừng để cho ta thất vọng."
Thượng Quan Tinh Phong: ". . ."
Hắn thật sự không có cảm giác đối với Châu Vũ cô nương.
Nhưng lệnh cha khó trái.
Hắn cũng chỉ có thể cắn răng, chạy một chuyến Diệu Âm phường.
Sau đó Châu Vũ cô nương cao hứng hỏng rồi.
"Sư tỷ, sư tỷ, Thượng Quan công tử tới tìm ta, người nói ta có cần đều dùng đến công cụ này hay không?" Châu Vũ cô nương chạy tới tìm Mộng cô nương hỏi kế.
Mộng cô nương nghĩ tới Ngụy Quân nhắc nhở nàng Thượng Quan Tinh Phong khả năng thích bị ngược, nhất thời dùng sức gật gật đầu nói với Châu Vũ cô nương: "Thêm sức vào."
"Vạn nhất thực chơi hỏng Thượng Quan công tử mất thì sao?" Châu Vũ cô nương có chút lo lắng.
Nhuyễn tiên của nàng là pháp bảo đặc chế, trên nhuyễn tiên còn mang ngân châm mắt thường khó có thể phân biệt, đánh ở trên người, phải gọi là vừa đau vừa nhức.
Hơn nữa ngọn nến nàng chuẩn bị đều là loại ngọn nến có thể trực tiếp thiêu cháy linh hồn, thật ra sẽ không tạo thành thương tổn đối với linh hồn, nhưng khẳng định có thể làm cho người ta cảm giác đặc biệt đau đớn.
Mộng cô nương cho Châu Vũ cô nương một viên thuốc an thần: "Không sợ, tông môn chúng ta không thiếu linh đan diệu dược chữa thương."
"Ta nghe sư tỷ."
Châu Vũ cô nương mười phần nhiệt tình rời khỏi phòng Mộng cô nương.
Nghe nói hôm đó mọi người Diệu Âm phường đều nghe được tiếng kêu thảm thiết của Thượng Quan công tử.
Một bên kêu thảm thiết, một bên còn hô đừng có ngừng.
Ngày hôm sau, Thượng Quan công tử là được người nâng rời khỏi Diệu Âm phường.
Trên người vết thương chằng chịt.
Châu Vũ cô nương thực đau lòng: "Thượng Quan công tử, ta có dược, ngươi bôi vào sẽ không đau."
"Không. . . không cần." Thượng Quan Tinh Phong tỏ vẻ cự tuyệt: "Cứ như vậy. . . rất tốt, ta. . . thích."
Nói xong hắn hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra sảng khoái cuộc đời này là đủ rồi.
Châu Vũ cô nương: ". . ."
Tay lại ngứa.
Trước kia nàng chỉ thích Thượng Quan Tinh Phong ở cảm giác tương phản, ở mặt ngoài là một công tử ăn chơi, bên trong cũng là một nghĩa sĩ ái quốc lòng son dạ sắt.
Hiện tại nàng cải biến ấn tượng đối với Thượng Quan Tinh Phong.
Thật muốn dạy dỗ tiểu ca ca.
Hắn phối hợp thật tốt mà.
. . .
Hạo Nhiên Thư ở trong tay Ngụy Quân.
Mặt trên không ngừng gia tăng những cái tên, người đầu tiên nhìn thấy tự nhiên là Ngụy Quân.
Tiếp thu tin tức nhiều nhất cũng là Ngụy Quân.
Làm người nắm giữ Hạo Nhiên Thư, Ngụy Quân hoàn toàn có thể từ phía sau những chữ kí này, cảm nhận được dũng cảm, hy sinh, nhiệt huyết, thậm chí là thấp thỏm của những người kí tên này.
Đúng vậy, thấp thỏm.
Luôn sẽ có người sợ hãi.
Cái này thực bình thường.
Quan trọng là bọn họ mặc dù sợ hãi, cũng vẫn dũng cảm đứng dậy.
Chuyện cùng loại, hắn giống như đã trải qua rất nhiều lần.
Ngụy Quân day day đầu mình, lại giải phong một ít ký ức.
Vẻ mặt trở nên phức tạp hơn rất nhiều.
Khí chất cả người cũng ở trong lặng yên đã xảy ra một ít biến hóa.
Bạch Khuynh Tâm thực sâu sắc nhận ra loại biến hóa này.
"Ngụy đại nhân, người không sao chứ?" Bạch Khuynh Tâm quan tâm nói.
Đối với cảm ứng sâu sắc của Bạch Khuynh Tâm, Ngụy Quân cũng không bất ngờ.
Thiên hạ đệ nhất thần bộ, ngay cả mắt mù, lực cảm giác khẳng định cũng sâu sắc hơn so với người bình thường.
"Không có gì, chỉ nhớ lại một chuyện, cùng một người bạn cũ." Ngụy Quân nói.
"Người bạn cũ?" Bạch Khuynh Tâm chợt cảnh giác hẳn lên.
Nam nữ?
Vì sao giọng điệu Ngụy lang lại phức tạp như thế?
Sẽ không là hồng nhan tri kỷ chứ?
Cũng không đúng, nàng xem qua tư liệu của Ngụy Quân, Ngụy Quân trước đó không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền, căn bản không có cơ hội quen biết hồng nhan tri kỷ gì.
Ngụy Quân không biết trong đầu Bạch Khuynh Tâm trong nháy mắt đã hiện lên nhiều chuyện đến như thế, hắn trầm ngâm một lát rồi mới khẽ cười nói: "Nói là người bạn cũ, thật ra kiếp này của ta cũng chưa gặp mặt với hắn, chỉ có thể xem như bạn tri kỷ đi."
Bạch Khuynh Tâm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chưa gặp mặt là tốt rồi.
"Hắn là người nào?" Bạch Khuynh Tâm hỏi.
"Hắn không phải người." Ngụy Quân nói.
Bạch Khuynh Tâm: "? ? ?"
"Bạch đại nhân, ngươi nói công pháp mà người tu hành tu luyện là sinh ra đã có hay sao?" Ngụy Quân hỏi.
Bạch Khuynh Tâm không biết Ngụy Quân vì sao lại đột nhiên hỏi như thế, nhưng nàng vẫn trả lời: "Đương nhiên không phải, hệ thống mà người tu hành tu luyện cũng là từng bước một mà hoàn thiện ra."
"Vậy ngươi có biết ban đầu tu hành là sinh ra như thế nào không?"
Bạch Khuynh Tâm lắc đầu: "Ta không có xem qua, hình như cũng không có tư liệu phương diện này."
"Đúng vậy, không có, thật giống như một cách khó hiểu, thiên hạ này đột nhiên có người có thể tu hành vậy." Ngụy Quân nói.
Không chỉ là thế giới này không có tư liệu tương quan.
Chư thiên vạn giới, hầu như 99% thế giới đều không có tư liệu tương quan.
Biết được bí ẩn này chỉ có số rất ít tồn tại.
"Thiên hạ này vốn không có đường, chẳng qua từng có sinh linh đi qua, rồi đã thành đường." Ngụy Quân nói.
"Ngụy đại nhân, người bạn tri kỷ như ngài nói kia có liên quan đến hệ thống tu hành sinh ra sao?"
Không thể không nói, năng lực trinh thám của Bạch Khuynh Tâm thật sự mạnh đến làm người ta giận sôi.
Rõ ràng là chuyện thực không thể tưởng tượng, nhưng Bạch Khuynh Tâm căn cứ tập hợp tình báo hiện có, vẫn có thể suy đoán ra tất cả.
Đương nhiên, cái này cũng là ở dưới tình huống Ngụy Quân chủ động tiết lộ tin tức.
Lại giải phong một ít ký ức, Ngụy Quân hiện tại đặc biệt muốn tìm một người chuyện trò một chút.
"Ở thật lâu thật lâu trước đây, trên đời này thật ra không có lực lượng siêu phàm gì, vạn loại tự do trong sương mù, nhân loại chẳng qua cũng là một loại sinh linh. Thần thoại tương truyền gì đó tất cả đều là giả, tiên thần này chẳng qua là sinh linh viễn cổ vì chiến thắng đối với sợ hãi không biết trong lòng, vì có chỗ ký thác tâm linh mà bịa đặt ra.
Sau đó, có một sinh linh chính mắt thấy người bên cạnh tử vong, nó bị rung động thật lớn, cho nên bắt đầu tự hỏi làm thế nào mới có thể trường sinh.
"Trải qua năm tháng dài lâu, cuối cùng có sinh linh bước ra bước đầu tiên, sinh linh kia đi ra một con đường mới, con đường này được người sau xưng là võ đạo."