Thời đại thay đổi (1)
Mới đầu Ngụy Quân cũng không biết Đạo Quân tồn tại.
Thực lực cùng ký ức Thiên Đế ở trên người hắn đều là thong thả sống lại.
Nhưng bây giờ biết rồi, Ngụy Quân đột nhiên có một phán đoán:
“Lão sư, một kiếp cuối cùng này của ta, có thể là chuyên môn vì chơi xỏ ngài mới bố trí hay không nhỉ?”
Chuyển thế luân hồi trước đó đã xử lý tất cả, vậy một kiếp cuối cùng thế nào cũng phải chết ở trong tay người khác cưỡng ép viên mãn liền tỏ ra có chút cởi quần đánh rắm làm điều thừa.
Nhưng nếu có Đạo Tổ tồn tại, tất cả tựa như đều trở nên hợp tình hợp lý.
“Lấy thế giới làm nơi chăn thả, lấy vạn linh làm quân lương. Đây nhất định là một con đường độc tài, tổn hại thiên hạ mà cung phụng một người. Nếu thật là lão sư, vậy ta một kiếp này quả thật là chết chắc rồi.”
Thiên Đế lúc trước là chưa hoàn toàn giết chết Đạo Tổ, bởi vì Thiên Đế căn bản không làm được.
Đến loại cảnh giới đó của bọn họ, cho dù đại đạo mài mòn, kỷ nguyên mở lại, cũng rất khó khiến bọn họ hoàn toàn hủy diệt, nhiều nhất chỉ là phong ấn bọn họ nhất thời.
Ở trong năm tháng dài đằng đẵng, bọn họ lại sẽ thong thả sống lại.
Hơn nữa Thiên Đế cũng tốt, Đạo Tổ cũng thế, đều không phải loại người quá dựa dẫm vào hoàn cảnh thiên địa.
Đạo Tổ một đường đi tới, từ thế giới cằn cỗi nhất trổ hết tài năng, ở trên cơ sở võ đạo khai thác tiên đạo, hơn nữa lại ở về sau nắm giữ khoa học kỹ thuật các lĩnh vực khác. Ngài luôn có thể nhập gia tuỳ tục, nếu hoàn cảnh không cho phép trường sinh, Ngài sẽ cải tạo hoàn cảnh.
Tồn tại như vậy, thiên địa là không thể hạn chế Ngài.
Cho Ngài thời gian, ngóc đầu trở lại chỉ là vấn đề thời gian.
Mà Thiên Đế lúc trước có thể trấn áp Đạo Tổ, chỉ có thể càng mạnh hơn Đạo Tổ.
Cho nên hai người yêu cầu đối với hoàn cảnh bên ngoài cũng không cao.
Thế giới này không tính là tài nguyên phong phú, thiên địa nguyên khí cũng chỉ có thể nói bình thường. Căn cứ tư liệu hiện có tập hợp đến xem, đám tiểu thần kia trên trời thực lực cũng chỉ như vậy.
Nhưng nếu là Đạo Tổ đang bố cục, vậy không thể lấy thực lực thần tiên để cân nhắc Đạo Tổ.
Đạo Tổ là loại tồn tại không thể phỏng đoán có thể thoát ly hoàn cảnh lớn.
Cho dù Ngụy Quân một kiếp này trở thành thiên hạ đệ nhất, Ngụy Quân nhắm chừng cũng sẽ không phải đối thủ của Đạo Tổ.
Bởi vì nếu hắn đoán đúng, một ván này Đạo Tổ giành trước quá nhiều ưu thế.
Nhưng một kiếp này đánh không lại Đạo Tổ không quan trọng, chết ở trong tay Đạo Tổ mới quan trọng.
Khi Ngụy Quân chết ở trong tay Đạo Tổ, chính là thời điểm Đạo Tổ lại một lần nữa bị Thiên Đế trấn áp.
Ngụy Quân nghĩ đến đây, theo bản năng liếm liếm môi: “Bản Thiên Đế Lang Gia bảng (lyb) như thế sao? Có phải ta hiểu lầm chính ta hay không?”
Trực giác nói cho hắn, hắn không hiểu lầm chính mình.
Phán đoán này rất có thể là thật.
Nhưng Ngụy Quân cảm thấy mình là chân quân tử trời quang trăng sáng.
Trực giác khẳng định sai rồi.
Hắn sẽ không làm chuyện Lang Gia bảng (lyb) như thế.
“Ta chỉ làm một chân quân tử thấy chết không sờn, chuyện khác ta không liên quan.”
“Là lão sư cũng tốt, không phải lão sư cũng thế, dù sao thuận theo tự nhiên, nên đến chung quy sẽ đến.”
Sau khi một lần nữa thức tỉnh một ít ký ức của Thiên Đế, Ngụy Quân càng thêm trầm ổn.
Hắn không cố chấp theo đuổi đi tìm chết nữa.
Bởi vì hắn bây giờ trong cõi hư vô có một loại cảm giác: Phàm là Đạo Tổ có mặt, hắn một kiếp này sớm muộn gì cũng sẽ chết.
Không cần lo lắng, làm từng bước là được.
Ở vị trí nào, nghĩ cho vị trí đó.
Chiến tranh vệ quốc hắn chỉ là điều tra rõ khởi nguyên.
Nhưng đây chỉ là bước đầu tiên của vạn dặm trường chinh.
Mười năm bảo vệ đất nước, đã xảy ra quá nhiều chuyện xưa vui buồn lẫn lộn rung động đến tâm can, những thứ này đều là thứ hắn muốn viết ở trên sách sử.
Trong quá trình này, khẳng định cũng cần vạch trần một đám Càn thần thời chiến, mang một ít người đóng đinh ở trên cột sỉ nhục của lịch sử, đắc tội một bộ phận rất lớn số người.
Không quan trọng.
Tâm ta việc ta làm như gương sáng, hành vi đều thuộc chính nghĩa.
Ngụy Quân thuận lợi thuyết phục chính mình.
Mà một bên khác, Bạch Khuynh Tâm cũng ở dưới Thượng Quan thừa tướng nói thẳng ra bắt đầu nghiêm túc tự hỏi vấn đề Ma Quân.
Chuyện này rất quan trọng, thậm chí có khả năng quan hệ đến Đại Càn tồn vong.
Bạch Khuynh Tâm nghiêm túc tự hỏi rất lâu, mới gật gật đầu với Thượng Quan thừa tướng: “Thừa tướng đại nhân, ngài đoán cơ bản giống với ta.”
Thượng Quan thừa tướng mặt lộ vẻ vui mừng.
Điều này đối với Đại Càn mà nói là một tin tức tốt.
Nhưng trên mặt Bạch Khuynh Tâm lại không có vẻ mặt vui vẻ gì cả.
“Thừa tướng tạm thời đừng vui quá sớm, cho dù Ma Quân trở về nhân gian, nhưng Hắn chưa chắc sẽ mang đến trợ giúp cho chúng ta, ngược lại có khả năng sẽ mang đến phiền toái càng lớn hơn nữa cho chúng ta.”
Bạch Khuynh Tâm nhìn Thượng Quan thừa tướng, nói từng chữ một: “Thừa tướng, ngươi có từng nghĩ hay không, cũng cõ lẽ các thần chưa chắc muốn liều mạng tới chết với Đại Càn ta, nhưng nếu chúng ta giúp Ma Quân, thần tiên trên trời liền thật sự muốn không chết không thôi với chúng ta.”
Đây quả thật là một vấn đề cần cân nhắc.
Nhưng Thượng Quan thừa tướng chưa cân nhắc quá lâu.
“Không quan trọng.”
“Không quan trọng?” Bạch Khuynh Tâm không hiểu.
Thượng Quan thừa tướng một lần nữa đưa ra đáp án xác định: “Đúng, không quan trọng. Vô luận Ma Quân có thể mang đến phiền toái càng lớn hơn nữa cho chúng ta hay không, chúng ta tìm được Hắn trước. Đây là một quân bài, đến lúc đó là hợp tác hay trực tiếp bán đứng Hắn, đều lấy tìm được Ma Quân làm điều kiện tiên quyết.”
Bạch Khuynh Tâm: “...”
Không bắt bẻ được.
Nàng đã cảm giác được chênh lệch của mình cùng Thượng Quan thừa tướng.
Ở trên chuyện cụ thể, phán đoán của nàng là so với Thượng Quan thừa tướng càng thêm chuẩn xác.
Nhưng ở trên cái nhìn đại cục, Thượng Quan thừa tướng hơn nàng không chỉ một bậc.
Đây là quan hệ nghề nghiệp.
Bộ đầu chỉ cần cân nhắc phá án.
Mà thừa tướng nắm việc chính trị cả nước, cân nhắc vấn đề là càng thêm mạnh như thác đổ.
Cái này thật ra không có cái gì ai đúng ai sai, chỉ là nhìn từ trên bố cục, Thượng Quan thừa tướng là cao hơn một bậc.
Nhưng thật sự xuất hiện sai lầm, Thượng Quan thừa tướng sai lầm sẽ lớn hơn nữa.
Nhưng hắn đồng ý đánh cược.
“So sánh với liên minh tu chân giả, Đại Càn chúng ta là một phe yếu thế. Chúng ta không có tư cách cầu ổn, mạo hiểm là cần thiết, không mạo hiểm, chúng ta không có khả năng giành được thắng lợi.” Thượng Quan thừa tướng nói: “Nếu bởi vậy mang đến hậu quả gì không thể đoán trước, bổn tướng cố hết sức bổ cứu là được.”