Thời đại thay đổi (4)
Thiếu nữ thấy lão nhân bắt đầu nghiêm túc, cũng trở nên nghiêm túc: “Sư phụ, ý của sư phụ là hôm nay sẽ có biến cố xảy ra? Đại Càn thật sự sẽ vì vậy toàn diện khai chiến với liên minh tu chân giả?”
“Vấn đề này, cũng là vấn đề tất cả chúng ta đều muốn biết, cho nên chúng ta mới tiến hành một lần thử như vậy.”
Đại Càn rốt cuộc có làm tốt quyết tâm toàn diện khai chiến với liên minh tu chân giả hay không?
Mọi người đều cần một kết quả chuẩn xác.
Cho nên, đã xảy ra chuyện bây giờ.
Ngụy Quân từ trong Thiên Cơ các thấy được Thiên Nam đạo trực tiếp hiện trường bên kia.
Lúc này đám đệ tử Thiên Cơ các đã đến Đàm gia.
Minh Châu công chúa nói với Ngụy Quân: “Đôi huynh muội ngươi cứu đó, huynh trưởng tên Đàm Kiệt, muội muội tên Đàm Nhu, Đàm gia ở địa phương cũng coi như có chút danh tiếng, có tuyệt học gia truyền, đôi huynh muội này đều có tu hành, không phải người tay trói gà không chặt.”
Ngụy Quân nghĩ nghĩ cảnh tượng lúc trước tiếp xúc cùng hai huynh muội này, nói: “Thực lực của bọn họ hẳn là không cao.”
“Là không cao, nhưng ở trong bạn cùng lứa tuổi cũng không tính là yếu nữa, chỉ là lúc trước bọn họ căn bản không dám phản kháng.” Minh Châu công chúa nói: “Tình huống bây giờ khác, chúng ta xem bọn hắn phản ứng trước. Đàm gia... Ài.”
Ngụy Quân nghe được tiếng thở dài của Minh Châu công chúa, nghe ra một ít ẩn tình: “Đàm gia đã xảy ra chuyện gì? Công chúa, phương diện này tựa như có chút câu chuyện.”
“Ta sau khi nhận được tin tức, đi Giám sát ti tìm một chút tư liệu Đàm gia, thấy được một ít chuyện cũ năm xưa. Đàm Minh phụ thân Đàm Kiệt cùng Đàm Nhu là một lão binh từng tham gia chiến tranh vệ quốc, năm đó bởi vì trượng nghĩa ra mặt cho đồng nghiệp địa phương bị Thiên Cơ các ức hiếp, kết quả đến bây giờ còn nằm ở trên giường bệnh. Từ đó về sau, Thiên Nam đạo cơ bản liền không có ai dám đứng ra phản đối Thiên Cơ các nữa.” Giọng điệu của Minh Châu công chúa có chút trầm thấp.
Ngụy Quân nheo mắt, trầm giọng nói: “Đặng Giang đáng chết.”
Dừng một chút, Ngụy Quân lại nhìn Minh Châu công chúa, tiếp tục nói: “Loại trách nhiệm này, Đặng Giang chiếm một nửa, nhị thúc ngươi chiếm một nửa.”
Người bên trên sống lưng không cứng nổi, người phía dưới sẽ là loại kết cục này.
Các nơi của Đại Càn, lại há chỉ một Đàm gia?
Mấy năm qua, không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện tương tự.
“Hy vọng hôm nay sẽ là một khởi đầu mới.” Minh Châu công chúa nói.
Ngụy Quân hỏi: “Thiên Nam đạo bên kia đều an bài tốt chưa?”
“Thiên Nam đạo không có cách nào an bài.” Minh Châu công chúa lắc đầu: “Trên dưới Thiên Nam đạo cơ bản đều đã bị Thiên Cơ các thẩm thấu, ngay cả Đặng Giang cũng đã bị lôi kéo, có thể nói từ trên đến dưới cơ bản đã nát bét, tương lai tất nhiên cần tiến hành một phen thanh tẩy lớn. Nhưng kinh thành bên này truyền tống trận đã bố trí xong, chúng ta có thể giết đến Thiên Nam đạo bất cứ lúc nào.”
“Như vậy cũng tốt, điện hạ, thật ra ta đề nghị mở cái trực tiếp cả nước.” Ngụy Quân nói.
“Trực tiếp?” Minh Châu công chúa chưa nghe hiểu danh từ mới này.
Ngụy Quân giải thích: “Như ngày đó ta ở trên Kim Loan điện bị dân chúng cả nước đều nhìn thấy.”
Minh Châu công chúa giật mình, nhưng nàng có chút khó xử: “Nếu như vậy, cần tiêu phí quá nhiều tài nguyên.”
“Tự ngươi cân nhắc đi.” Ngụy Quân cũng không bắt buộc, hắn chỉ mang lợi hại đều phân tích ra cho Minh Châu công chúa: “Chỉ hô khẩu hiệu, rất nhiều người là không tin, chung quy cần làm người ta nhìn thấy hành động thực tế của triều đình. Đương nhiên, công chúa ngươi nếu cho rằng lãng phí quá nhiều tài nguyên không đáng, những tài nguyên này có thể giữ lại làm chuyện có tác dụng hơn, vậy nghe lời ngươi, ta đối với tình huống triều đình chung quy không hiểu biết nhiều bằng ngươi.”
Nhỡ đâu triều đình tài nguyên còn lại không nhiều, toàn bộ tài nguyên đều đã có phân phối, vậy tài nguyên phân phối tự nhiên không thể muốn bỏ ra là bỏ ra.
Nhưng tình huống triều đình còn chưa nghiêm trọng đến loại trình độ đó.
Minh Châu công chúa sau khi trầm ngâm một lát, làm ra quyết định: “Tránh đi Thiên Nam đạo, để người của đạo khác đều nhìn thấy chuyện đã xảy ra ở Thiên Nam đạo.”
“Tránh đi Thiên Nam đạo?”
“Đúng.” Minh Châu công chúa gật đầu nói: “Chúng ta muốn xem Thiên Nam đạo bây giờ rốt cuộc là bộ dáng gì, từ trên đến dưới còn có sức chiến một trận hay không?”
“Cũng tốt, tránh được người mật báo cho Thiên Cơ các.”
“Như vậy thật ra cũng không chậm trễ có người mật báo cho người của Thiên Cơ các.” Minh Châu công chúa nói.
Ngụy Quân lắc đầu: “Sẽ không, các đệ tử Thiên Cơ đến khiêu khích kia nhìn qua là biết vật hi sinh, cho dù nội bộ triều đình có người của Thiên Cơ các, cũng sẽ không đi nhắc nhở bọn họ.”
“Có đạo lý.”
Minh Châu công chúa sức hành động rất mạnh, đã làm ra quyết định, nàng rất nhanh đã mở ra công năng trực tiếp của Giám Thiên Kính, chỉ che chắn Thiên Nam đạo, thiên hạ các nơi khác đều có thể nhìn thấy chuyện xảy ra ở Thiên Nam đạo.
“Ngụy đại nhân, ngươi tới giới thiệu một lần cho dân chúng tình huống đi.” Minh Châu công chúa nói.
Ngụy Quân chưa chối từ, trực tiếp bắt đầu nói chuyện:
“Chào mọi người, ta là Ngụy Quân.”
Nhìn thấy hình ảnh xảy ra ở Thiên Nam đạo, vốn rất nhiều người dân còn có chút khủng hoảng.
Nhưng nghe được tiếng của Ngụy Quân, dân chúng nhất thời liền yên tâm.
Ngụy Quân bây giờ ở dân gian thanh danh đã tăng vọt chưa từng có, hắn bây giờ nói chuyện so với hoàng đế còn hữu dụng hơn. Tuy cái này chỉ là tạm thời, nhưng ở trước khi thời gian có hiệu quả trôi qua, địa vị Ngụy Quân ở dân gian sẽ không bị dao động.
“Các ngươi bây giờ nhìn thấy là chuyện đang xảy ra ở Thiên Nam đạo, Thiên Cơ các bỏ qua triều đình cảnh cáo, lần nữa hướng dân chúng Thiên Nam đạo vươn ma trảo. Từ trước Thiên Nam đạo đại tướng quân Đặng Giang bị Thiên Cơ các lôi kéo, đối với loại tình huống này vẫn luôn là mở một mắt nhắm một mắt, dẫn tới Thiên Nam đạo vạn mã tề âm (vạn ngựa hý vang). Nhưng bây giờ Đặng Giang đã chết, triều đình đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu cùng liên minh tu chân giả. Mời mọi người nhìn cho kỹ hành động của triều đình, ta hướng mọi người cam đoan, thời đại ngày xưa dân chúng Đại Càn bị người tu hành tùy ý làm nhục đã một đi không trở lại. Từ giờ trở đi, mọi người có quyền lực cầm lấy vũ khí tiến hành phản kháng, triều đình sẽ làm hậu thuẫn kiên cố nhất của các ngươi.”
Lời của Ngụy Quân, dân chúng thiên hạ rất nhiều người đều tin.
Chỉ là chức quan của Ngụy Quân quá thấp.
Rất nhiều dân chúng lo lắng Ngụy Quân nói chuyện không có tác dụng.
Phẩm tính của Ngụy đại nhân dân chúng không nghi ngờ, nhưng Càn đế sai lầm ngày xưa chồng chất, dân chúng không thể không hoài nghi.
Cho nên mọi người chỉ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chuyện xảy ra ở Thiên Nam đạo.