Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn (Bản Dịch Full)

Chương 210 - Chương 210. Cần Biết Lúc Nhỏ Lăng Vân Chí, Từng Hứa Nhân Gian Đệ Nhất Lưu (1)

Chương 210. Cần biết lúc nhỏ Lăng Vân chí, từng hứa nhân gian đệ nhất lưu (1) Chương 210. Cần biết lúc nhỏ Lăng Vân chí, từng hứa nhân gian đệ nhất lưu (1)

Cần biết lúc nhỏ Lăng Vân chí, từng hứa nhân gian đệ nhất lưu (1)

“Ngụy đại nhân, ngươi đây...”

Cơ soái có chút trở tay không kịp: “Ngụy đại nhân cảm xúc vì sao kích động như thế?”

Chung quy không thể là sợ.

Bây giờ mọi người đều tin tưởng Ngụy Quân khẳng định không sợ chết.

Con người Ngụy Quân thiết lập vững vàng, ai cũng không phá vỡ được thiết lập nhân vật của hắn.

Ngụy Quân ăn ngay nói thật: “Lời nói hành động của Cơ soái hôm nay, khiến Ngụy mỗ rất cảm động.”

Cơ soái cho rằng Ngụy Quân là đang nói chính hắn làm gương cho binh sĩ, hơn nữa chủ động mang Cơ Lăng Vân đi Thiên Cơ các, thắng được Ngụy Quân tôn trọng, không khỏi khiêm tốn hai câu: “Ta chỉ là vì quốc gia làm một chút công tác bé nhỏ không đáng kể, Chu tế tửu hai câu đó viết thật hay!”

Ngụy Quân thầm nghĩ ta cảm động nhất là cuối cùng có người muốn đưa ta đi chịu chết, hơn nữa thật sự đi hành động.

Tứ hoàng tử là thuộc loại chỉ biết nói, biết hô khẩu hiệu, đánh giá kém 2 sao.

Thượng Quan Tinh Phong Minh Châu công chúa Chu Phân Phương bọn họ càng thêm ác độc, ngay cả miệng pháo cũng không biết, chỉ biết bảo hộ bản Thiên Đế, đánh giá kém năm sao.

Chỉ có Cơ Trường Không ngươi, tuệ nhãn như đuốc, là nhân tài làm việc thật, biết đưa bản Thiên Đế đi chịu chết.

Yên tâm, chờ sau khi bản Thiên Đế chết, ngươi nhất định có thể lên trời.

Cơ soái hoàn toàn không biết mình đã đạt được một lần Thiên Đế chúc phúc.

Mà Chu Phân Phương cũng đang mê mang: “Ta từng viết hai câu thơ này sao?”

Ngụy Quân ho nhẹ một tiếng, trước mặt Chu Phân Phương để nàng gánh tiếng xấu như vậy không tốt lắm.

“Cơ soái, hai câu thơ này không phải lão sư ta viết, là một tiền bối họ Lâm viết, nhưng hắn bây giờ đã không còn nữa.”

Cơ soái khoát tay: “Không quan trọng, quan trọng là hai câu thơ này viết là thật hay.”

“Ngươi còn có lão sư khác?” Trọng điểm Chu Phân Phương chú ý là cái khác.

Chó ta nuôi đi học thơ từ người khác?

Ngụy Quân cạn lời: “Lão sư, toàn bộ lão sư Quốc Tử Giám đều là lão sư của ta mà, ngươi chỉ là một trong số đó mà thôi, hơn nữa số lần ngươi dạy ta cũng không nhiều.”

Chu Phân Phương là tế tửu, nhân vật số 1 Quốc Tử Giám, ngày thường còn cần tu luyện, trong một năm còn cần rút ra một tháng thời gian đi tọa trấn Thiên Nguyên thành người và yêu ở lẫn lộn.

Dưới loại tình huống này, Chu Phân Phương là không có khả năng có rất nhiều thời gian đặt ở trên dạy học.

Mạnh lão chỉ điểm Ngụy Quân cũng nhiều hơn Chu Phân Phương.

Ngụy Quân trước đó thật ra không tính là thân với Chu Phân Phương.

Là về sau, sau khi hắn đỗ trạng nguyên mới trở nên thân.

Đương nhiên, khẳng định không phải Chu Phân Phương thấy hắn đỗ trạng nguyên bám lấy hắn.

Một trạng nguyên thường thường không có gì lạ, cách Chu Phân Phương cấp bậc kia còn cách xa vạn dặm.

Chỉ có phần trạng nguyên bám càng Chu Phân Phương, Chu Phân Phương sẽ không mang một trạng nguyên để vào mắt.

Nàng về sau thưởng thức nhạc quan, là thưởng thức phẩm tính của nhạc quan, thật ra không quan hệ với tài hoa.

Nghe được Ngụy Quân nói số lần mình dạy hắn căn bản không nhiều, Chu Phân Phương vốn muốn phản bác, sau đó lại nghĩ tới một sự kiện:

Hắn là ám chỉ mình, hắn cùng mình quan hệ sư đồ rất mỏng yếu, thật ra căn bản không tồn tại.

Cho nên nếu cuối cùng hai người thật sự tới với nhau, thật ra cũng không có vấn đề luân lý.

Hẳn là ý tứ này nhỉ?

Chu Phân Phương cảm thấy mình năng lực lý giải rất mạnh, không thể sai được.

Cho nên nàng chỉ là trừng mắt nhìn Ngụy Quân một cái, không nói gì nữa.

Ngụy Quân bị Chu Phân Phương trừng mắt nhìn mà khó hiểu.

Nhưng Thiên Đế không tính toán sai lầm của cô em nhỏ.

Hắn cũng lười so đo với Chu Phân Phương.

Lúc này Tô tướng quân hướng Cơ soái chắp tay nói: “Cơ soái, chỉ cần các ngươi có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian, nếu Kiếm Các bên kia tiến triển thuận lợi, ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất về cứu viện Thiên Cơ các, các ngươi chưa chắc không có một tia sinh cơ.”

Cơ soái chưa chối từ.

Hắn tuy không sợ chết, nhưng cũng không muốn chết.

Có thể sống vẫn tốt hơn.

Nhưng Cơ soái vẫn dặn dò: “Tất cả lấy Kiếm Các làm trọng, mang Kiếm Các đánh hạ, chúng ta một đợt này chính là đại thắng, cần phải không thể bởi việc nhỏ hỏng việc lớn.”

“Ta rõ.” Tô tướng quân gật đầu nói.

Tông môn sáng lập liên minh tu chân giả có mười cái, Kiếm Các luận sức chiến đấu có thể xếp trong ba hạng đầu.

Dù sao sức chiến đấu của kiếm tu luôn luôn nổi bật trong cùng cấp bậc.

Thiên Cơ các ở sau khi Thiên Cơ lão nhân cùng Thiên Cơ các các chủ chết, không nói chưa gượng dậy nổi, nhưng thực lực là đã tổn hao nhiều.

Nếu lại lấy thế sấm sét đóng đô Kiếm Các.

Vậy thực lực liên minh tu chân giả cùng triều đình Đại Càn hai bên cơ bản sẽ có tỷ lệ bốn sáu, phe triều đình cũng không cần lo trước lo sau như trước đây nữa.

Cho nên đánh hạ Kiếm Các đối với triều đình mà nói, quả thật là cực kỳ quan trọng.

Để bên ta tăng thêm chiến lực một môn phái đứng đầu, mà địch quân thiếu đi chiến lực một môn phái đứng đầu.

Qua qua lại lại, tương đương Đại Càn kiếm lãi hai đợt.

Đây cũng là nguyên nhân Cơ soái không tiếc lấy mình làm mồi.

Thật sự là tiền lời quá lớn.

Hắn không thể không mang mạng mình cũng đưa đến trên chiếu bạc, để cầu phe mình tăng thêm một phần cơ hội thắng lợi.

“Lão Tô, đối với tình huống Kiếm Các, ngươi so với ta càng thêm hiểu biết. Cho nên tấn công Kiếm Các như thế nào, lão Tô ngươi định đoạt. Cổ Nguyệt, ngươi phối hợp lão Tô, liên lạc đệ tử trong Kiếm Các còn muốn đi theo ngươi.”

“Tuân lệnh đại soái.”

“Tốt.”

Cơ soái hạ lệnh, mọi người việc ai người đó làm.

Tô tướng quân không đùn đẩy nữa, đã thể hiện đảm đương cùng năng lực mình năm đó quát tháo chiến trường.

Cổ Nguyệt cũng nghiêm túc tinh thần, làm chuẩn bị cho giết về Kiếm Các.

Tuy hắn bị đoàn người tiền thái tử cảm động, nhưng thân phận của hắn xét đến cùng vẫn như cũ là một tu hành giả.

Cổ Nguyệt cũng không cảm thấy thân phận tu hành giả chính là một cái sỉ nhục.

Hắn vốn chính là các chủ Kiếm Các.

Một lần nữa nhập chủ Kiếm Các, mang Kiếm Các cải tạo thành bộ dáng hắn thích, cũng không xung đột với kế thừa chí nguyện để lại của tiền thái tử.

Cổ Nguyệt cảm giác mình rất may mắn.

Lúc trước có thể gặp được tiền thái tử nhân sĩ cao thượng như vậy, gặp được Thiết huyết cứu quốc hội một đám lòng son vô tư, gặp một đám lão binh tự nguyện hy sinh vì nước. Mượn nó, hắn hoàn thành thăng hoa nhân cách cùng linh hồn của mình, kiếm đạo cũng nghênh đón một lần lột xác.

Hiện nay hắn lại gặp được bọn Cơ soái, nguyện ý theo hắn cùng nhau giết về Kiếm Các.

Kiếm vốn là cô độc.

Nhưng bên cạnh hắn vẫn luôn có người sóng vai chiến đấu.

Đây đương nhiên là một loại may mắn.

Cho nên, tuyệt không thể cô phụ loại may mắn này.

Bình Luận (0)
Comment