Nã pháo! Nã pháo! Nã pháo! (2)
Tu hành giả đối diện tất cả đều là trung kiên của liên minh tu chân giả, thực lực hai bên chênh lệch giống như kiến càng lay cây, bọn họ nhóm người này diệt vong chỉ là vấn đề thời gian.
Khác nhau chỉ là bọn họ có thể ở trước khi chết giết bao nhiêu người.
Cơ Lăng Vân đã giết điên rồi.
Trương Sam cũng đang làm gương cho binh sĩ.
Đây là hai người đã sớm muốn chết.
Thiết huyết cứu quốc hội năm đó đã chết quá nhiều người, mà Cơ Lăng Vân một thời bị cho rằng trên đời chỉ có một thành viên Thiết huyết cứu quốc hội là hắn còn sống.
Chính hắn cũng một thời cho rằng như vậy.
Nhưng sống như vậy, sống không bằng chết.
Tâm lý muốn chết của Trương Sam so với Cơ Lăng Vân càng sâu hơn.
Những năm gần đây, mỗi khi đêm khuya mơ về, hắn đều sẽ mơ thấy các đồng chí ngày xưa.
Bọn họ ở phía trước chiến đấu hăng hái đẫm máu.
Mà hắn là chủ soái của họ.
Hắn vốn nên chết trận đầu tiên ở trước mặt bọn họ.
Nhưng liên tục ba lần, hắn đều đi.
Lý do là sống mới có hi vọng, sống mới có thể mang đến thắng lợi lớn hơn nữa cho quốc gia.
Trương Sam đã đợi rất lâu.
Hôm nay cuối cùng đợi được hy vọng.
Một lần này, hắn tuyệt đối không làm đào binh nữa.
Hắn muốn cho mọi người đều biết, Trương Sam không sợ chết, Trương Sam không sợ chết trận sa trường.
Hắn trước đó vài lần làm đào binh, thật sự chỉ là vì có thể lấy được chiến quả lớn hơn nữa.
Thực hiện lời hứa, ngay tại hôm nay.
Sát thân thành nhân, đền đáp quốc gia, không thẹn với ai.
“Giết!”
...
Một canh giờ rưỡi sau.
Tô tướng quân Minh Châu công chúa Triệu Vân bọn họ mang quân trận đằng đằng sát khí tới ngoài Thiên Cơ các.
Trên thân mỗi người đều mang vết thương.
Còn có máu.
Nhưng đây là tượng trưng vinh quang.
Nhìn thấy Cơ soái đứng một mình ở ngoài Thiên Cơ các, tất cả đám người Tô tướng quân đều cực kỳ chấn động.
Nhưng Tô tướng quân vẫn ngay lập tức hướng Cơ soái bẩm báo tình huống Kiếm Các:
“Cơ soái, Kiếm Các đã lấy được. Cổ Nguyệt bây giờ tọa trấn Kiếm Các, mở ra vạn kiếm đại trận, lão Tần cũng ở lại Kiếm Các giúp hắn. Vô luận xảy ra tình huống gì, đều đủ để chống đỡ đến khi chúng ta về cứu viện.”
Cho nên hắn dẫn quân mang theo khí thế đại thắng tiếp viện bọn Cơ soái, hy vọng còn có thể có một phần vạn hy vọng mang đám người Cơ soái cứu ra.
Nhưng chiến cuộc Thiên Cơ các hoàn toàn ra ngoài bọn họ đoán trước.
Càn đế mang quyền khống chế trung tâm Phong Thiên Đại Trận cho Trương Sam, giấu mọi người.
Cơ soái không biết.
Đám người Tô tướng quân cũng không biết.
“Cơ soái, Thiên Cơ các bên này đã xảy ra chuyện gì?”
Cơ soái giọng khàn khàn, mang sự tình hướng bọn họ nói một lần.
Mọi người đều động dung không thôi.
Tô tướng quân trầm giọng nói: “Trương tướng quân là quân nhân chân chính, da ngựa bọc thây, chúng ta kính ngưỡng.”
Triệu Vân nghĩ tới Cơ Lăng Vân, cảm xúc có chút hạ thấp, nhưng vẫn an ủi Cơ soái: “Cơ soái, đại công tử khẳng khái chịu chết, mang cơ hội sống để lại cho ngươi, vậy mới nói lên ngươi dạy con có phương pháp, nói lên đại công tử trước sau không quên tôn chỉ cô thần nghiệt tử, thiết huyết cứu quốc của Thiết huyết cứu quốc hội.”
Minh Châu công chúa nghĩ tới Ngụy Quân, tâm tình có chút phiền muộn.
“Ngụy Quân... Còn trẻ tuổi như vậy.”
“Đó là chính hắn lựa chọn.” Chu Phân Phương ngắt lời Minh Châu công chúa.
Mắt của nàng có chút đỏ.
Nhưng giờ phút này, nàng khống chế cảm xúc của mình.
“Chính bởi vì Ngụy Quân sẽ làm ra loại lựa chọn này, cho nên hắn mới là Ngụy Quân. Chúng ta cần tôn trọng lựa chọn của bọn họ, Cơ soái, ngươi là người đứng đầu quân đội Đại Càn, bọn họ đều đi chết rồi, ngươi phải gánh vác, mọi người đều đang đợi ngươi ra lệnh, đừng để những người này hy sinh vô ích.” Chu Phân Phương nói.
Nàng đã dùng “Đương đầu bổng hát*.”
Bán Thánh phát động toàn bộ hạo nhiên chính khí, nháy mắt khiến Cơ soái từ trong cảm xúc đau khổ cùng ảo não thoát ly ra.
Cơ soái cảm kích nhìn Chu Phân Phương một cái.
Thật ra luận tâm cảnh, Cơ soái tuyệt đối không yếu hơn Chu Phân Phương, thậm chí sẽ chỉ càng mạnh hơn.
Hắn là cường giả từ trong núi thây biển máu giết ra, nếu không có một trái tim kiên định, căn bản không có khả năng lấy được thành tựu hôm nay.
Nhưng hôm nay loại chuyện này hắn cũng là lần đầu tiên trải qua.
Đổi thành Chu Phân Phương đến, nàng cũng chịu không nổi.
Không phải đương sự, không cảm nhận được loại cảm giác chấn động đó.
Nhiều huynh đệ đồng chí ngày xưa như vậy, nhiều anh hùng hảo hán chịu chết vì nước như vậy.
Ngụy Quân mang cơ hội sống duy nhất nhường cho hắn.
Cơ Lăng Vân mang cơ hội sống duy nhất nhường cho hắn.
Trương Sam mang cơ hội sống duy nhất nhường cho hắn.
Toàn bộ binh sĩ đều mang cơ hội sống duy nhất nhường cho hắn.
Cả quá trình, không có chút khắc khẩu.
Cũng không có ước định trước đó.
Chỉ là ở khoảnh khắc sinh tử, mọi người đối mặt tử vong, ở trong thời gian ngắn nhất làm ra lựa chọn chung.
Nếu Cơ Trường Không là một người vô tình vô nghĩa, hắn sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Nhưng hắn không phải.
Cho nên, sau khi hắn từ Phong Thiên Đại Trận đi ra, cả người đều bị ảo não cùng hối hận bao vây.
Từ hôm nay trở đi, hắn sẽ không sống vì một mình nữa.
Loại áp lực này, người bình thường đều chịu không nổi.
Nếu không phải Chu Phân Phương “đòn cảnh tỉnh”, Cơ soái vẫn sẽ đắm chìm trong loại cảm xúc đó không thể tự rút ra được.
Bây giờ, Cơ soái tỉnh rồi.
Hắn khôi phục tiêu chuẩn một nguyên soái sát phạt quyết đoán nên có.
“Tô tướng quân.” Cơ soái bắt đầu ra lệnh.
Tô Lang Gia quỳ một gối xuống đất: “Có mạt tướng.”
“Đi triệu tập Thiên Nguyên đại pháo, công chúa, ngươi phối hợp Tô tướng quân, có thể triệu tập bao nhiêu thì triệu tập bấy nhiêu cho bổn soái.” Cơ soái trầm giọng nói.
Tô Lang Gia cùng Minh Châu công chúa đồng thời ngạc nhiên nhìn về phía Cơ soái.
Minh Châu công chúa theo bản năng mở miệng: “Cơ soái, bọn Trương tướng quân chưa chắc sẽ chết trận toàn bộ.”
Trong mắt Cơ soái hiện lên một mảng thống khổ, nhưng sau đó bị quyết ý bao trùm: “Đi chuẩn bị đi, có hậu quả gì, bổn soái một mình gánh chịu.”
Nhìn Cơ soái, Minh Châu công chúa ý thức được chênh lệch của mình cùng Cơ soái.
Nàng am hiểu nhất chính là lấy hy sinh nhỏ nhất thu hoạch thắng lợi lớn nhất.
Nhưng quyết định này của Cơ soái, nàng không hạ được.
Đây là quyết định cần đánh bạc danh dự, hơn nữa rất có khiến bản thân cả đời trầm luân.
Trong đầu Minh Châu công chúa hiện lên bộ dáng Ngụy Quân, sau đó cắn chặt răng: “Mạt tướng nhận lệnh.”
Thiên Nguyên đại pháo, là một loại cường đại nhất trong vũ khí sát thương tính quy mô lớn Đại Càn hiện có, không có ‘một trong những’.