Ngụy Quân nhìn thấu tất cả (3)
Mọi người đều không còn lời nào để chống đỡ.
Quá con mẹ nó chân thật.
Trong lòng Bạch Khuynh Tâm lúc này cũng phát lạnh.
“Ngươi là Ma Quân?” Bạch Khuynh Tâm hỏi nhân cách phượng hoàng.
Nhân cách phượng hoàng trực tiếp cười nhạo khinh thường đáp lại: “Đừng kéo thấp cấp bậc của ta.”
“Vậy vì sao những người này đều nói Ngụy lang là vì 《 Cửu Tử Ma Công 》 mới khôi phục?” Bạch Khuynh Tâm hỏi.
Nàng thật ra cũng có chút đoán mình chính là Ma Quân.
Dù sao nàng trâu bò không quá bình thường.
Chưa từng thấy ai giống nàng như vậy thức tỉnh một nhân cách thực lực liền tăng vọt một mảng lớn.
Thế này bảo các tu hành giả kia làm sao chịu nổi?
Bản thân Bạch Khuynh Tâm cũng cảm thấy mình không thích hợp.
Nhưng nhân cách phượng hoàng nói cho nàng: “Đừng nghĩ lung tung, những người này xem không rõ, tưởng 《 Cửu Tử Ma Công 》 đang tác quái, là bởi bọn họ nhãn lực có hạn. Nhưng như vậy cũng tốt, để Ma Quân thay ngươi gánh cái tiếng xấu này.”
Bạch Khuynh Tâm nửa tin nửa ngờ.
Mà lúc này Thượng Quan thừa tướng bọn họ lại tất cả đều tin.
Đặc biệt là Thượng Quan thừa tướng.
“Lúc trước ta cùng Bạch đại nhân đều phán đoán Ma Quân ở kinh thành, đó còn chỉ là đoán. Nhưng trải qua tình huống Ngụy đại nhân, hầu như có thể xác định đây là sự thật. Đây là một chuyện tốt, chỉ cần Ma Quân ở kinh thành, chúng ta nhất định có cơ hội tìm được hắn.”
“Ma Quân thực lực ngập trời, hơn nữa lánh ở kinh thành, thật sự tìm được hắn, đối với Đại Càn mà nói chưa chắc là một chuyện tốt.” Càn đế phản bác.
Hắn vẫn là muốn cầu ổn.
Nhưng mà Cơ soái trước sau như một không đồng ý.
“Bệ hạ, đừng bị hai trận thắng che mờ mắt. Ở trong đối kháng với liên minh tu chân giả, chúng ta vẫn như cũ ở thế yếu. Một phe nhỏ yếu không có tư cách cầu ổn, chúng ta phải ra tay bất ngờ, nếu tất cả làm từng bước, chúng ta phải thua không thể nghi ngờ.” Cơ soái trầm giọng nói.
“Đồng ý.” Minh Châu công chúa cờ xí rõ ràng đứng về bên Cơ soái: “Còn có một vấn đề, chúng ta phải tìm được Ma Quân, mới có thể biết Ma Quân rốt cuộc đã làm cái gì ở trên người Ngụy Quân. Nếu tìm không thấy Ma Quân, an toàn sinh mệnh của Ngụy đại nhân cũng không được cam đoan.”
“Lời ấy có lý.” Chu Phân Phương chậm rãi gật đầu: “Ta cũng rất muốn biết, Ma Quân vì sao phải cứu đồ đệ ta?”
Mọi người cuối cùng đạt thành nhất trí Ma Quân là nhất định phải tìm.
Nhưng cần lặng lẽ tìm.
Không thể gióng trống khua chiêng.
Chu Phân Phương mang kết quả kiểm tra cuối cùng nói cho Ngụy Quân, hơn nữa cũng báo cho chuyện Ma Quân.
“Ngụy Quân, ngươi sau này làm việc cần cẩn thận gấp bội. Ma Quân cực kỳ cường đại, thậm chí rất có khả năng là yêu nghiệt mạnh nhất nhân gian vạn năm qua. Nếu hắn coi ngươi là ma chủng của hắn, một ngày nào đó hắn sẽ đến thu gặt ngươi hạt giống này.” Chu Phân Phương nghiêm túc nói.
“Ma Quân?”
Ngụy Quân niệm cái tên này một lần, nhất thời nổi trận lôi đình.
“Chính là tên nhãi ma-cà-bông này cứu ta?”
Ai cho hắn gan hùm mật báo?
Hắn sao không chết đi chứ?
Kinh thành.
Trong một tiểu viện.
Một người vốn ở trong sân lẳng lặng phơi nắng, đột nhiên sắc mặt tái nhợt, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
“Không xong, sao lại tái phát rồi?”
Trên mặt người này tràn đầy mê mang: “Theo lý mà nói thời gian thương thế tái phát còn có ba ngày mà? Vì sao sẽ tới sớm?”
...
“Ngụy đại nhân, vì chiếu cố an toàn của ngươi, ta chuyển đến cách vách nhà ngươi.”
Ngụy Quân đã không có việc gì, một đám đại lão triều đình đương nhiên cũng không thể vây quanh Ngụy Quân.
Còn có rất nhiều quân quốc đại sự chờ bọn họ xử lý đó.
Nếu không phải Ngụy Quân người này chết mà sống lại thật sự là quá mức hấp dẫn ánh mắt, bọn họ căn bản sẽ không nhiều người cùng nhau chú ý chuyện một người trẻ tuổi như thế.
Sau khi đám đại lão này đi, Ngụy Quân vẫn là để lại cho Bạch Khuynh Tâm tới chiếu cố.
Trên người Chu Phân Phương có thương tích, cần bế quan hai ngày.
Lúc tấn công Kiếm Các, nàng dùng bình đẳng lĩnh vực, chiến quả huy hoàng, nhưng bản thân cũng bị thương không nhẹ.
Nàng tự tay mang Ngụy Quân giao cho Bạch Khuynh Tâm.
Bạch Khuynh Tâm tự nhiên là mừng rỡ, ấn tượng đối với Chu Phân Phương nháy mắt tăng vọt, lập tức liền tỏ vẻ đối với Chu Phân Phương Chu lão sư ngươi yên tâm, ta khẳng định sẽ chiếu cố tốt Ngụy đại nhân.
Thế là liền có một màn này.
Vừa lúc vốn Bạch Khuynh Tâm cũng đang nghĩ làm thế nào nói với Ngụy Quân chuyện mình dọn đến cách vách nhà hắn đây.
Nàng là tính cùng Ngụy Quân sớm chiều ở chung, không tính mang chỗ ở của mình giấu Ngụy Quân.
Nghe được Bạch Khuynh Tâm muốn dọn đến cách vách nhà mình chiếu cố mình, Ngụy Quân có chút mệt lòng.
“Bạch đại nhân, như vậy không tiện, nam nữ có khác biệt, truyền ra ảnh hưởng danh dự của ngươi.” Ngụy Quân uyển chuyển từ chối.
Trong lòng Bạch Khuynh Tâm nói ta muốn chính là nam nữ có khác biệt.
“Ngụy đại nhân không cần đa tâm, giữa ngươi ta phát hồ vu tình chỉ hồ vu lễ*, cả hai không thẹn với lương tâm như vậy đủ rồi, cần gì để ý suy nghĩ của người khác.” Bạch Khuynh Tâm nghiêm mặt nói.
Ngụy Quân khẽ thở dài một hơi: “Bạch đại nhân, ngươi xem nhẹ vẻ đẹp của ngươi rồi. Đối mặt ngươi nữ nhân như vậy, ta rất khó không thẹn với lương tâm, cũng rất khó làm được phát hồ vu tình chỉ hồ vu lễ. Nam nhân chỉ chia làm hai loại, háo sắc cùng đặc biệt háo sắc. Thực không dám giấu, ta thuộc loại sau.”
Bạch Khuynh Tâm cười, cười rất nghiền ngẫm: “Ngụy đại nhân thực biết nói giỡn.”
Ngụy Quân: “...”
Ta không nói giỡn với ngươi.
“Tư liệu của Ngụy đại nhân ta rất rõ ràng, cho dù Ngụy đại nhân thật sự háo sắc, nhắm chừng cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng, trên hành động là chưa từng có. Ngụy đại nhân, ta tuy mắt mù, nhưng lòng ta không mù. Ta có thể xác định, ngươi nguyên dương chưa tiết.” Bạch Khuynh Tâm khẳng định.
Ngụy Quân: “...”
Có thể nhìn ra nữ tử nguyên âm chưa tiết đã là chiến đấu cơ trong tài xế già rồi.
Ngươi còn có thể cảm giác ra nam nhân là trai tân?
Thế này cũng quá đáng sợ rồi.
Trực tiếp triệt tiêu ưu thế lớn nhất nam nhân giả bộ thuần so với nữ nhân mà nói.
Nhìn vẻ mặt chấn động của Ngụy Quân, Bạch Khuynh Tâm tiếp tục mỉm cười nói: “Cho nên ta rất yên tâm đối với Ngụy đại nhân, Ngụy đại nhân cũng không cần cố ý diễn trò khuyên lui ta. Ta tin tưởng nhân phẩm của ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không thế nào đối với ta. Hơn nữa, Ngụy đại nhân cũng không nhất định hiểu việc nam nữ.”
Nói đến cuối cùng, Bạch Khuynh Tâm che miệng cười khẽ.
Ngụy Quân liếm liếm môi mình, cũng cảm giác có chút buồn cười.