Đâm sau lưng đến từ Trường Sinh tông (1)
Trong cùng thời điểm.
Kinh thành.
Mí mắt phải của Ngụy Quân lại không chút dấu hiệu bắt đầu nhảy lên.
Ngụy Quân có chút ngạc nhiên lẫn vui mừng.
Máy mắt trái tiền tài, máy mắt phải tai họa.
Mình đây là lại có tai nạn lớn sắp tới?
Vận khí của bản Thiên Đế quả nhiên không tệ.
Hy vọng tai nạn lớn lần này cần phải tích cực một chút.
Ngụy Quân phát hiện trực giác của mình hình như là đúng.
Lần này hắn có thể thật sự có tai nạn lớn.
Bởi vì Chu Phân Phương sắp đi rồi.
Trước khi đi cố ý mang hắn gọi đi phòng sách số 3.
“Ta cần đi Thiên Nguyên thành tọa trấn một tháng.”
Nhìn Ngụy Quân, trong mắt Chu Phân Phương có chút lo lắng: “Trong một tháng này, ngươi phải cẩn thận một chút, ngươi bây giờ ở trên nơi đầu sóng ngọn gió, lúc nào cũng có khả năng đối mặt đả kích ngấm ngầm hay công khai, khó lòng phòng bị. Lúc ta ở kinh thành còn có thể che chở ngươi một chút, ta không có mặt, người khác đều có chức trách riêng, ngươi nhớ bảo Lục Nguyên Hạo đừng rời khỏi bên cạnh ngươi.”
Ngụy Quân lòng tràn đầy vui mừng tiễn Chu Phân Phương nhanh chóng rời khỏi, nhưng hắn chưa biểu hiện ra ngoài.
Nhỡ đâu hắn biểu hiện quá rõ ràng, Chu Phân Phương không đi nữa thì sao?
Cho nên Ngụy Quân chỉ gật đầu nói: “Lão sư yên tâm, ta sẽ chú ý bảo hộ bản thân.”
“Ngươi đấy, ta tin ngươi mới là lạ.” Chu Phân Phương lấy ngón tay ấn ấn ở mi tâm Ngụy Quân, trên khuôn mặt tràn đầy cạn lời: “Với cái miệng thối này của ngươi, không kế thừa một nửa bản lãnh của ta, nhưng mang công lực đắc tội với người khác của ta kế thừa đầy đủ.”
Ngụy Quân: “... Xem ra lão sư ngài vẫn là rất tự mình hiểu lấy, biết mình miệng nhả hương rất đắc tội với người ta.”
“Ta dám đắc tội với người ta là vì ta biết bọn họ không dám giết ta, ngươi lại không có đãi ngộ này.” Chu Phân Phương nói.
Ngụy Quân giải thích cho bản thân: “Lão sư, ta bây giờ đang ở trên nơi đầu sóng ngọn gió, ta chết, ảnh hưởng sẽ rất lớn, nói không chừng sẽ khiến dân chúng cả nước cùng chung mối thù. Cho nên cho dù có người muốn giết ta, hẳn là cũng phải qua một đoạn thời gian nữa rồi nói.”
Chu Phân Phương trực tiếp cười ra tiếng: “Ngươi nằm mơ à? Đừng vờ ngớ ngẩn. Ngươi bây giờ chết, rất nhiều người tức giận thì tức giận, nhưng càng nhiều người sẽ lạnh lòng, sẽ thất vọng, sẽ sợ. Anh hùng cùng dũng giả luôn là số ít, đừng đánh giá cao dũng khí của đại đa số người. Nếu người trong thiên hạ đều ngây thơ như ngươi thì tốt rồi, cũng không cần chết nhiều người như vậy.”
Ngụy Quân: “...”
Bản Thiên Đế không nằm mơ, bản Thiên Đế chính là tùy tiện tìm cái lý do, bản thân ta cũng chưa tin.
Ngươi nha mượn dốc xuống lửa không phải được rồi sao?
Cơ trí như thế để làm chi?
Còn không đáng yêu bằng bạn đọc ngu ngốc, bạn đọc ngu ngốc còn có người cảm thấy người khác bây giờ không dám giết ta.
Hùng Đại vốn là khen ngợi, kết quả chỉ số thông minh trên mức bình thường, đánh giá kém.
Không hiểu giả ngu, đánh giá kém.
Còn một lòng muốn bảo vệ ta, đánh giá kém trong đánh giá kém.
Cho nên ngươi vẫn là đi nhanh đi.
Ngụy Quân rất chán ghét đối với Chu Phân Phương.
Nhưng Chu Phân Phương đối với Ngụy Quân là thật sự quan tâm.
“Liên minh tu chân giả ở kinh thành khẳng định không chỉ có một cơ sở ngầm là Trương Trí Viễn, ngươi khiến Trương Trí Viễn để tiếng xấu muôn đời, từ trên trình độ nào đó cũng tương đương mang những cơ sở ngầm này đưa vào tuyệt lộ. Bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi, liên minh tu chân giả càng thêm sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngụy Quân, bằng không ta thương lượng với người khác thay ca một phen, năm nay ta sẽ không thay phiên trực Thiên Nguyên thành. Có ta tọa trấn kinh thành, cho dù ngươi bên kia xảy ra cái gì bất ngờ, ta cũng có thể kịp thời đến trợ giúp ngươi.” Chu Phân Phương nói.
Ngụy Quân bị Chu Phân Phương dọa giật mình, vội vàng nói: “Tuyệt đối đừng, lão sư, ngài đã quên lần trước ba con đại yêu muốn giết ta, ngài ở kinh thành cũng chưa kịp trợ giúp.”
Chu Phân Phương không còn lời nào để chống đỡ.
Ngụy Quân nói là sự thật.
Lần trước nàng quả thật đã chậm một bước.
“Hơn nữa Thiên Nguyên thành quan hệ đến đại cục hai tộc nhân yêu, lão sư nếu bởi vì một mình ta mà bỏ qua cơ hội tọa trấn Thiên Nguyên thành, nhỡ đâu có cái gì sơ xuất, ta chính là tội nhân thiên cổ của Nhân tộc. Lão sư, làm ơn đừng để học sinh gánh vác áp lực như vậy.” Ngụy Quân nghiêm túc nói.
Trên người hắn lóe ra ánh sáng chính đạo.
Chu Phân Phương xoa xoa đầu Ngụy Quân, cảm khái nói: “Ngươi tiểu tử này, thật sự là hiểu chuyện khiến ta đau lòng. Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, Nhân tộc chúng ta cũng không phải cũng chỉ có một cao thủ là ta, không có ta Thiên Nguyên thành vẫn vận chuyển.”
“Lão sư, học sinh nếu rời khỏi lão sư che chở liền từng bước khó khăn, vậy học sinh vốn cũng đáng chết. Chim ưng non chung quy phải tự mình bay lượn, lão sư không có khả năng vĩnh viễn bảo vệ học sinh an toàn. Có Lục Nguyên Hạo đại nhân, có Bạch Khuynh Tâm đại nhân giúp, ta còn ở kinh thành nơi thực lực triều đình mạnh nhất này. Nếu ở trong hoàn cảnh này ta cũng không bảo hộ được mình, vậy để học sinh đi chết đi, học sinh có loại giác ngộ này.” Ngụy Quân hiên ngang lẫm liệt nói.
Chu Phân Phương còn có thể nói cái gì?
“Phản ứng của ngươi cùng trong đoán trước của ta giống nhau như đúc, không hổ là học sinh Chu thánh nhân ta dạy dỗ, vi sư rất vui mừng.” Chu Phân Phương hài lòng nói.
Ngụy Quân chớp chớp mắt: “Chu thánh nhân? Lão sư, ngài thành thánh rồi? Chưa cảm giác ra nha.”
Chu Phân Phương khoát tay, bình thản nói: “Không quan trọng, thành thánh không phải chuyện sớm muộn gì sao?”
Ngụy Quân: “...”
Được lắm, tạm ứng thành thánh còn được.
Bản Thiên Đế dám tạm ứng Thiên Đế là vì bản Thiên Đế chỉ cần chết lập tức chính là Thiên Đế, cho nên bản Thiên Đế tạm ứng rất dễ dàng thành công.
Ngươi lấy đâu ra tự tin vậy?
Gấu trúc đưa cho ngươi sao?
Trong lòng Ngụy Quân lải nhải, nhưng ngoài miệng lại nói: “Học sinh cũng cho rằng như thế, lấy phẩm chất khiêm tốn nội liễm của lão sư, thành thánh tuyệt đối không thành vấn đề.”
Ngụy Quân vừa dứt lời, Chu Phân Phương bỗng cảm giác tâm thần rõ ràng một phen, ngay cả thánh đạo cũng như ngưng thực hơn rất nhiều, linh hồn càng như cảm nhận được một trận mưa ngọt giáng xuống, kìm lòng không được phát ra một tiếng rên rỉ:
“Thật thoải mái!”
Ngụy Quân: “? ? ?”
Tình huống gì vậy?
Đang yên đang lành, đột nhiên bắt đầu sắc mặt ửng đỏ vậy?
Ta cũng chưa làm gì nha.
Ngụy Quân còn chưa phản ứng lại, Chu Phân Phương liền mở hai mắt, hai tay bắt được hai vai Ngụy Quân, trong mắt phát ra hào quang khát vọng: “Tiếp tục.”
Ngụy Quân: “? ? ?”