Được lắm (5)
Rất nhanh liền có người nhận ra Ngụy Quân.
“Trời ạ, là Ngụy đại nhân.”
“Thật là Ngụy đại nhân.”
“Ngụy đại nhân, ngài đêm mai có rảnh không? Tiểu nữ tử có hai con gấu trắng, mời Ngụy đại nhân lúc rảnh rỗi ngâm nga thưởng thức.”
Ngụy Quân lảo đảo một cái, nhìn cô nàng tướng mạo rất không tầm thường này, thế mà bị đùa giỡn không có lời nào để chống đỡ.
Được lắm, tư tưởng Đại Càn so với hắn tưởng tượng còn càng thêm cởi mở hơn.
Nhưng cũng bình thường.
Một ít sự vật bao gồm tư tưởng mới phát của Tây đại lục cũng đang truyền vào Đại Càn, Đại Càn bây giờ ở một thời kì phân chia tách ra.
Có một số người cực kỳ giữ cái cũ, có một số người quá phận theo đuổi trào lưu mới, cũng có một số người dung hợp sở trường hai nhà, tóm lại, bây giờ Đại Càn chúng sinh trăm vẻ, rất thú vị.
Ngụy Quân chỉ có thể chắp tay đối với tiểu tỷ tỷ hào sảng này, sau đó hướng hộ vệ trước cửa Vinh quốc công phủ đưa ra thượng phương bảo kiếm của mình, liền được người Vinh quốc công phủ mời đi vào.
Thật ra Ngụy Quân cũng không cần lấy ra thượng phương bảo kiếm.
Hắn bây giờ có mặt là được rồi.
Sau khi Ngụy Quân đi, trong quần chúng vây xem vang lên một đợt tiếng cười thiện ý.
“Ngụy đại nhân thật đáng yêu, vừa rồi cũng đỏ mặt.”
“Nghe nói Mộng cô nương Diệu Âm phường tự mời lên giường, cũng bị Ngụy đại nhân từ chối.”
“Ta có một người bạn là bạn tốt cùng trường Ngụy đại nhân, hắn chắc như đinh đóng cột nói Ngụy đại nhân vẫn là trai tân.”
“Thật không biết cô nương nhà ai tốt số, có thể lấy được lần đầu của Ngụy đại nhân.”
“Ài, nếu có hôn ước với Lâm tướng quân là Ngụy đại nhân thì tốt rồi, vậy Lâm tướng quân khẳng định sẽ không từ hôn.”
“Ai nói không phải chứ.”
...
Ngụy Quân tuy ở dưới hộ vệ Vinh quốc công phủ dẫn dắt đi vào bên trong, nhưng lỗ tai vẫn nghe được tiếng quần chúng vây xem nghị luận.
Hắn hơi động tâm.
Lâm tướng quân này xem ra có chút lai lịch đây.
Thế mà sẽ bị người ta cho rằng có thể xứng đôi hắn.
Có thể xứng đôi bản Thiên Đế, khẳng định không phải người bình thường.
Sau này phải thưởng thức cẩn thận một phen.
Ngụy Quân không chờ quá lâu.
Hắn rất nhanh liền thấy được một bóng người quen thuộc: Minh Châu công chúa.
Minh Châu công chúa cũng thấy Ngụy Quân, cực kỳ kinh ngạc: “Ngụy đại nhân, ngươi sao lại đến đây?”
Ngụy Quân gật đầu với Minh Châu công chúa, sau đó hành lễ với người khác, rồi mới nói: “Ta tra được một ít chuyện có liên quan chiến tranh vệ quốc liên lụy đến Vinh quốc công, cho nên đặc biệt đến Vinh quốc phủ tìm Vinh quốc công hỏi một chút.”
Nghe được Ngụy Quân nói như vậy, người Vinh quốc phủ đồng loạt biến sắc.
Một người trước bị Ngụy Quân tra được có liên quan với chiến tranh vệ quốc là Trương Trí Viễn.
Mà kết cục của Trương Trí Viễn bọn họ ký ức hãy còn mới mẻ.
Không ngờ lúc này tra tới trên đầu bọn họ.
Người Vinh quốc phủ theo bản năng rùng mình một cái.
Một công tử trẻ tuổi tóc mai như dao vót, lông mày như mực vẽ, mũi như túi mật treo, mắt như sóng mùa thu tức giận nhìn Ngụy Quân, lớn tiếng nói: “Nói hươu nói vượn, cha ta ở trước khi chiến tranh vệ quốc mở ra cũng đã từ quan, có thể có quan hệ gì với chiến tranh vệ quốc? Ngụy Quân, ngươi đừng ngậm máu phun người.”
Ngụy Quân nhìn tên công tử thoạt nhìn rất giống bọn mặt trắng này, lại nhìn nhìn vị trí đứng của người khác, nhất thời trong lòng hiểu rõ: “Ngươi chính là Di Hồng công tử?”
“Không sai, ta chính là Cổ Anh.” Cổ Anh ngạo nghễ nói.
Trong mắt Ngụy Quân hiện lên một chút lạ, thản nhiên nói: “Lời đồn Di Hồng công tử ăn chơi lêu lổng, cơ thể yếu ớt nhiều bệnh, hôm nay vừa gặp, mới biết đồn đãi không thể tin hết, Di Hồng công tử một thân thực lực này, phóng mắt kinh thành trong cùng thế hệ cũng không có mấy ai có thể sánh vai nha.”
Ngoài miệng đang khen Cổ Anh.
Trong lòng Ngụy Quân đang thầm mắng.
Cái đệch.
May mắn bản Thiên Đế tự mình đến nhìn một cái.
Cái gì công tử lêu lổng...
Toàn con mẹ nó là giả.
Cổ Anh này thực lực so với Thượng Quan Tinh Phong còn mạnh hơn, thậm chí so với Cơ Đãng Thiên cũng mạnh hơn chút.
Quá đáng lắm rồi.
Tuy so ra kém Lục Nguyên Hạo loại bug này, nhưng ăn chơi lêu lổng đã nói đâu rồi?
Giữa người với người còn có thể có thêm một chút tín nhiệm hay không?
Ngụy Quân rất thất vọng đối với Di Hồng công tử.
Đối với tứ đại hoàn khố cũng rất thất vọng.
Lêu lổng quả nhiên là lêu lổng.
Quá âm hiểm rồi.
Một phen lời của Ngụy Quân, lại khiến người Vinh quốc phủ chấn động.
Một bà lão tóc bạc trắng giật mình nhìn Ngụy Quân, không thể tin mở miệng: “Ngụy đại nhân, ngươi nói cháu ta nó thâm tàng bất lộ?”
Ngụy Quân gật gật đầu, thản nhiên nói: “Lệnh tôn một thân thực lực này, trong vòng mười chiêu là có thể giết chết ta.”
Mọi người đều giật mình nhìn về phía Cổ Anh.
Minh Châu công chúa cũng vậy.
Nhưng không bao gồm bóng người gầy gò kia bên cạnh Minh Châu công chúa.
Một lát sau, có một mỹ phụ dáng người cực kỳ phạm tội phản ứng lại, nhanh chóng nói: “Nhị gia, Ngụy đại nhân nói là thật sao?”
Cổ Anh và Ngụy Quân nhìn nhau một cái, trong ánh mắt hắn có nghi hoặc, có thăm dò nghiên cứu, cũng có ba phần sát ý.
Đã che giấu lâu như vậy, cứ thế bị Ngụy Quân nói toạc ra.
Hắn rất khó chịu.
Cũng không muốn thừa nhận.
“Phượng tỷ tỷ nói đùa rồi, Ngụy đại nhân nếu nói thực lực của ta hơn xa hắn, hắn lại lấy đâu ra nhãn lực có thể nhìn thấu thực lực của ta? Chẳng qua là muốn gán tội cho người khác mà thôi. Ngụy đại nhân, không biết Vinh quốc phủ ta nơi nào đắc tội ngươi? Ngươi không chỉ có muốn tìm cha ta làm phiền, thế mà còn muốn tìm ta làm phiền.” Cổ Anh nói.
Ngụy Quân thản nhiên nói: “Bản quan và ngươi vốn không quen biết, cùng Vinh quốc công cũng không quen biết, sao phải tìm các ngươi làm phiền, chẳng qua là theo lẽ công bằng làm việc mà thôi. Ngươi đã không muốn thừa nhận, bản quan cũng lười truy cứu. Bây giờ bản quan chỉ muốn hỏi một câu, Vinh quốc công ở đâu? Bản quan có chuyện còn muốn hỏi hắn.”
Hắn vừa rồi đã nhìn một vòng.
Con trai nhà mình, còn là một đứa con duy nhất còn sống bị từ hôn, Vinh quốc công thế mà cũng chưa lộ diện.
Vị này tu đạo cũng thực tu thành tiên rồi.
Làm chưởng quầy phủi tay cũng thái quá rồi.
“Gia phụ đang bế quan tu đạo, mời Ngụy đại nhân chọn hôm khác lại đến đi.” Cổ Anh bày rõ không phối hợp.
Ngụy Quân cười: “Cổ công tử, ngươi là một tên công tử lêu lổng, thái độ đối với bản quan cứng rắn như thế, không phù hợp thiết lập nhân vật của ngươi nha.”
“Lêu lổng mới càng thêm coi trời bằng vung, Ngụy đại nhân hiển nhiên không hiểu biết đối với lêu lổng.” Cổ Anh trầm giọng nói.
Trong lòng Ngụy Quân nói bản Thiên Đế đối với lêu lổng quá hiểu biết rồi.
Chỉ là không biết ngươi rốt cuộc là trung hay gian.
Không quan trọng.
Dù sao bản Thiên Đế lần này cũng là hướng tới cha ngươi mà đến.