Ngụy Quân: Ta quá khổ rồi (4)
Vạn Tướng Chi Vương tu luyện《 Vạn Tướng Đại Pháp 》đến cảnh giới đại thành, truyền thuyết có thể sắm vai thành bất luận kẻ nào mà không bị người khác phát hiện, cũng có thể bắt chước mọi công pháp thế gian này, cơ bản không có khác biệt với bản gốc.
Đây là một tồn tại cấp bậc bug.
Cũng là một trong các đại tu hành giả của liên minh tu chân giả khiến người ta kiêng kị.
Tuy Vạn Tướng Chi Vương công nhận thực lực không tính là mạnh nhất, nhưng tu hành giả trong thiên hạ khiến người ta sợ hãi nhất, Vạn Tướng Chi Vương có thể xếp vào ba hạng đầu.
Hơn nữa truyền thuyết ai cũng chưa từng thấy bộ dáng thật sự của Vạn Tướng Chi Vương.
Có khả năng hắn chính là người nào đó bên cạnh ngươi.
Có khả năng hắn thậm chí là người bên gối ngươi.
Ở lúc ngươi còn chưa có bất cứ phát hiện gì, một thanh kiếm đã xuyên qua ngực của ngươi.
Vạn Tướng Chi Vương không phải thích khách, nhưng hắn so với mọi thích khách trong thiên hạ còn càng thêm đáng sợ.
Cổ Thu Hác sợ Vạn Tướng Chi Vương, không mất mặt.
Đây là một chuyện rất bình thường.
“Vạn Tướng Chi Vương dùng hành vi của mình nói cho ta biết, cho dù ta dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, thà chết chứ không chịu khuất phục, cũng sẽ không tạo thành chút ảnh hưởng nào đối với kết quả. Ta không thay đổi được đại cục, thậm chí ta sẽ vô danh chết đi, mà chuyện liên minh tu chân giả muốn làm được vẫn sẽ tiếp tục xảy ra, cái chết của ta không có bất cứ ý nghĩa gì.” Cổ Thu Hác giọng khàn khàn nói: “Ngụy Quân, đều nói ngươi là chân anh hùng thấy chết không sờn. Nhưng ta năm đó cũng không sợ chết, nhưng chết không có giá trị như thế, nếu là ngươi ngươi chọn thế nào?”
Ngụy Quân và Cổ Thu Hác nhìn nhau một cái.
Hắn phát hiện sự khẩn cầu trong ánh mắt Cổ Thu Hác.
Hắn là muốn cầu Ngụy Quân tán đồng hành vi của hắn.
Cổ Thu Hác đã tiếp nhận hiện thực, nhưng một ngưỡng cửa này, trong lòng hắn thật ra còn chưa bước qua.
Tuy cái này cũng không ảnh hưởng hắn làm ra đủ loại hành vi làm người ta giận sôi.
Ngụy Quân cười, chỉ là tiếng cười có chút châm chọc.
“Chúng ta khác nhau, ta sẽ đi tìm chết.”
Thân thể Cổ Thu Hác run lên: “Ngươi đang gạt người, chết không có giá trị, đi chết lại có tác dụng gì? Đừng ở trước mặt ta giả bộ bộ dáng thánh nhân, ta không tin.”
“Ta không phải thánh nhân, cũng vĩnh viễn không làm được thánh nhân.” Ngụy Quân thản nhiên nói: “Nhưng quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm. Cho dù sự sống chết của ta đối với đại cục không có ảnh hưởng, nhưng ta sẽ không làm quân bán nước, đây là điểm mấu chốt làm người của ta, đương nhiên, ngươi loại người không có giới hạn này không hiểu.”
Cổ Thu Hác hoàn toàn không tin: “Thiên hạ căn bản không có thánh nhân như ngươi, tất cả đều là kẻ lừa gạt đường hoàng.”
“Ngươi yêu cầu đối với thánh nhân quá thấp rồi.” Ngụy Quân khinh bỉ nói: “Anh hùng khẳng khái chịu chết có thể quả thật không nhiều, nhưng người thà chết không phản bội quốc gia có cả đống người. Rất nhiều người cho dù không làm nổi anh hùng, nhưng bọn họ cũng sẽ không làm quân bán nước, đại bộ phận mọi người là có điểm mấu chốt. Bọn họ không phải đang làm thánh nhân, chỉ là đang làm chính mình.”
Ngụy Quân đương nhiên sẽ không cho rằng trên đời này anh hùng chiếm đại đa số.
Nhưng quân bán nước trong người thường cũng không nhiều.
Bọn họ có thể sẽ không dũng cảm đứng ra như anh hùng, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không trực tiếp đi theo địch bán nước ngược lại hạ sát thủ đối với người mình.
Người như vậy là đại đa số.
Cho dù bọn họ ngại bởi năng lực hoặc đảm lượng, không dám tự mình làm anh hùng, nhưng bọn họ cũng sẽ ở trong lòng yên lặng ủng hộ các anh hùng kia, mà không phải đứng ở mặt đối lập anh hùng.
Luôn có một số người chuyện bản thân không làm được, liền cho rằng người cả thiên hạ đều không làm được.
Nhưng chiến tranh vệ quốc vẫn đã đánh thắng.
Bởi vì không phải tất cả mọi người đều đã quỳ xuống.
“Còn có một điểm, ngươi căn bản sẽ không chết không có giá trị.” Ngụy Quân nhìn Cổ Thu Hác, bắt đầu bàn luận đâm thấu tim: “Vạn Tướng Chi Vương là có thể bắt chước diện mạo của ngươi, thậm chí bắt chước bộ phận thực lực của ngươi, nhưng hắn không có khả năng hoàn toàn bắt chước tất cả của ngươi. Quan ấn liên thông khí vận triều đình cùng chức quan của ngươi, ngươi nếu thật sự chết rồi, triều đình sẽ lập tức phát hiện, Vạn Tướng Chi Vương mạnh nữa, ở trước mặt Giám Thiên Kính cũng không che giấu được. Cổ Thu Hác, nếu ngươi lúc trước chết, Vạn Tướng Chi Vương không có khả năng thay thế ngươi tồn tại, ngươi cũng vẫn luôn biết một điểm này.”
Thân thể Cổ Thu Hác lại lần nữa run lên, theo bản năng dời đi ánh mắt của mình, không dám nhìn nhau với Ngụy Quân nữa.
Ngụy Quân cười lạnh nói: “Nói đến cùng, sợ chết chính là sợ chết, nhát gan chính là nhát gan, đừng tìm nhiều lý do như vậy cho mình. Ngươi năm đó nếu thật sự chết rồi, triều đình thậm chí có khả năng sớm phát hiện chiến tranh vệ quốc mở ra, có khả năng nhất định tránh được trận chiến tranh sinh linh đồ thán này, vậy ngươi sẽ là công đức vô lượng thật sự. Đáng tiếc chính ngươi từ bỏ, phản bội chính mình từng lòng son dạ sắt kia.”
Người như vậy, hắn quen biết rất nhiều.
Thật ra không kỳ quái.
Nhưng nên phỉ nhổ vẫn phải phỉ nhổ.
Bởi vì bọn họ quỳ quá triệt để rồi.
Người thường chỉ là không dám đứng ra phản kháng.
Những người này trực tiếp theo địch bán nước, còn chủ động vung đao mổ đối với người mình.
Nhân từ đối với những người này, chính là độc ác đối với người mình.
Ngụy Quân chưa bao giờ làm loại chuyện đó.
Mà Cổ Thu Hác cũng rất lâu không nói gì.
Thật ra trong lòng hắn vẫn luôn rõ, Ngụy Quân nói là đúng.
Nhưng hắn vẫn luôn không muốn thừa nhận.
Con người mà, khó nhất chính là đối mặt mình chân thật.
Tê Thông* còn nói phương thức tán gái của mình là “Chào em, anh là Tê Thông” đó.
Kết quả bị sự thật đánh mặt.
Cổ Thu Hác cũng là tật xấu tương tự.
Luôn mê hoặc mình là không muốn làm hy sinh vô vị mới lựa chọn đầu hàng.
Trên thực tế hắn chính là một tên bán nước tham sống sợ chết, cái gì hy sinh vô vị, tất cả đều là tự mình lừa mình.
Hệ thống tu luyện của triều đình là Thiên Đế sáng tạo, Vạn Tướng Đại Pháp của Vạn Tướng Chi Vương thần kỳ nữa, cũng không có khả năng có thể hoàn toàn bắt chước.
Cổ Thu Hác nếu thật sự chết rồi, Vạn Tướng Chi Vương không có khả năng sắm vai mãi không có sơ hở, khẳng định sẽ bị phát hiện.
Nói đến cùng, vẫn là Cổ Thu Hác sợ chết.
“Bởi vì tham sống sợ chết, cho nên theo địch bán nước, không kỳ quái.” Ngụy Quân rất nhanh đã tiếp nhận chuyện này: “Sau khi xác định theo địch bán nước thì sao? Ngươi lại đã làm bao nhiêu chuyện? Lúc trước giai đoạn đầu chiến tranh vệ quốc liên quân Tây đại lục có thể thế như chẻ tre, có『 công lao 』của ngươi hay không?”