Cơ quan tính hết quá thông minh (2)
Con bài chưa lật của Cổ Thu Hác Cổ Anh không biết, con bài chưa lật của Cổ Anh Cổ Thu Hác cũng không biết.
Cho nên hai bên đều trực tiếp xuất phát từ máu tàn, trận chém giết này dị thường thảm thiết.
Ngụy Quân thấy rõ, ở dưới trạng thái đều là máu tàn, Cổ Anh thật ra vẫn không phải đối thủ của Cổ Thu Hác.
Nhưng vấn đề trong cơ thể Cổ Thu Hác lớn hơn nữa.
Đánh lâu dài, hắn rất có khả năng bị Cổ Anh kéo chân tới chết.
Rất khó nói rõ một ván đấu cha con này, rốt cuộc ai thật sự có thể cười đến cuối cùng.
Bản thân Cổ Thu Hác cũng phát hiện điểm ấy.
“May mắn, ta từ trước tới giờ đều chưa từng xem nhẹ ngươi.”
Cổ Thu Hác vừa hộc máu, vừa từ trong lòng lấy ra một viên đan dược đỏ như máu.
Sau khi nhìn thấy viên đan dược này, sắc mặt Ngụy Quân cùng Cổ Anh đều trở nên cực kỳ khó coi.
“Cổ Thu Hác, ngươi hôm nay chết chắc rồi, ta nói.”
Ngụy Quân từ trong viên đan dược này, thấy được ít nhất hơn trăm mạng người.
Cổ Anh càng trực tiếp nhận ra viên đan dược này.
“Tục Mệnh Đan, lấy máu trong tim một trăm người, kéo dài một mạng cho mình. Cổ Thu Hác, ngươi mang người mấy năm nay ở đạo quan hầu hạ ngươi giết hết, ngươi thật sự điên rồi.”
Cổ Anh lúc trước còn đang kỳ quái, Cổ Anh tu đạo luyện đan cũng là có kẻ dưới hầu hạ. Giống Cổ Thu Hác loại xuất thân hào môn này, không có khả năng chuyện gì cũng phải tự làm.
Nhưng hôm nay đạo quan dị thường yên tĩnh.
Cho tới bây giờ, Cổ Anh cũng chưa nhìn thấy những người đó ngày thường hầu hạ Cổ Thu Hác.
Bây giờ hắn đã nhìn thấy Tục Mệnh Đan.
Hắn đã biết kết cục của những người đó.
Cổ Anh siết chặt hai nắm tay, trong lòng bị hối hận thật lớn bao vây: “Ta còn coi ngươi là một con người, đây là lỗi của ta, ta cho rằng ngươi sẽ động thủ đối với ta, sẽ không phát rồ đến mức hạ độc thủ đối với đám tùy tùng hầu hạ ngươi hơn mười năm. Cổ Thu Hác, ta không nên cho ngươi sống đến bây giờ.”
“Ngươi đánh giá cao bản thân rồi.”
Cổ Thu Hác ăn vào Tục Mệnh Đan, thương thế trên người lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đang chuyển biến tốt, các tai hoạ ngầm kia trong cơ thể cũng tạm thời dừng tiến trình chuyển biến xấu.
Tuy Cổ Thu Hác còn chưa khôi phục trạng thái đỉnh phong của hắn, nhưng không hề nghi ngờ, tình huống hắn bây giờ đã tốt hơn trước đó rất nhiều.
Bây giờ Cổ Thu Hác muốn giết Cổ Anh, cũng sẽ không có áp lực gì.
“Ngươi nếu động thủ từ trước, sẽ chỉ chết càng nhanh hơn. Ngươi trước đây không phải đối thủ của ta, bây giờ vẫn như cũ không phải đối thủ của ta. Cấm Thần Trận phong ấn thần lực trong cơ thể ngươi, Thần Anh Thị Giả, ngươi có thể đi chết rồi.
“Phục hóa thiên vương, hàng định thiên nhất; thiên địa huyền hoàng, âm dương diệu pháp.”
Cổ Thu Hác thật sự tu đạo tu ra chút thứ rồi.
Lấy 《 Diệt Tuyệt Kinh 》 làm căn bản, kèm theo thuật pháp tu tiên, bây giờ thực lực Cổ Thu Hác cơ bản có thể trong vòng mười chiêu giết chết Cổ Anh nguyên khí đã tổn hao nhiều.
Nhưng, Cổ Thu Hác có chiêu giữ lại, Cổ Anh cũng có.
Cổ Anh tuy không giống Cổ Thu Hác không từ thủ đoạn như vậy, cũng không nghĩ tới mình sẽ ngã ở trong tay Cổ Thu Hác, nhưng vì đối phó Trần Già, Cổ Anh bố trí thêm một chiêu Tiết tướng quân.
Chiêu này, đã thành một chiêu cứu mạng của hắn.
Một thanh phương thiên họa kích bỗng dưng xuất hiện, ngăn cản sát chiêu của Cổ Thu Hác.
Đồng thời xuất hiện, còn có một nữ tướng cân quắc mặc giáp.
Ngụy Quân: “...”
Chưa hết phải không?
Sao còn có thể đột nhiên toát ra vậy?
Cổ Thu Hác lúc này đồng cảm với Ngụy Quân.
Đột nhiên toát ra một người, thế này cũng quá chơi xấu rồi.
Nhưng hắn và Ngụy Quân rất nhanh đều ý thức được, người này đã sớm nấp ở trong pháp khí không gian của Cổ Anh.
Hẳn là chuẩn bị ra tay đánh lén.
Đáng tiếc, Cổ Thu Hác đa mưu túc trí, khiến nàng không tìm được cơ hội đánh lén.
Mà nàng thật sự không ra tay nữa, Cổ Anh có thể sẽ chết.
Ngụy Quân không biết nữ tướng này.
Nhưng Cổ Thu Hác nhận ra.
Nheo mắt một chút, Cổ Thu Hác thật ra không quá mức bất ngờ.
“Cháu gái, ngươi cũng muốn đối nghịch với ta?” Cổ Thu Hác trầm giọng nói.
Tiết gia cũng là nhà huân quý, tình huống Tiết tướng quân cùng Lâm tướng quân thật ra cũng không khác lắm, phụ thân chết sớm, sau đó đầu nhập vào Vinh quốc phủ.
Mọi người đều có quan hệ họ hàng với nhau, Cổ Thu Hác là dượng ruột của Tiết tướng quân, cho nên Tiết tướng quân trước đây đối với Cổ Thu Hác thật ra cũng không có ác cảm quá lớn.
Sở dĩ đồng ý giúp Cổ Anh, là xuất phát từ tín nhiệm đối với Cổ Anh, hơn nữa Cổ Anh thật ra cũng không tính để nàng động thủ đối với Cổ Thu Hác, Cổ Anh kính nhờ nàng là ở lúc hắn giết Trần Già lược trận cho hắn.
Nhưng rất hiển nhiên, Cổ Anh đã thất thủ.
Cổ Thu Hác so với trong dự đoán của Cổ Anh cường đại hơn, độc ác hơn.
Cho nên, Tiết tướng quân không thể không đứng ra.
Nàng không thể nhìn Cổ Anh đi chết.
Hơn nữa quan trọng nhất là, Cổ Thu Hác thật sự đáng chết.
Nhìn Cổ Thu Hác còn đang không ngừng mạnh lên, Tiết tướng quân điều chỉnh trạng thái của mình đến đỉnh phong.
Nàng không lựa chọn giả vờ yếu thế, bởi vì đó là vũ nhục đối với chỉ số thông minh của Cổ Thu Hác.
Bắt đầu từ một khắc đó nàng cứu Cổ Anh, nàng nhất định sẽ đứng ở mặt đối lập Cổ Thu Hác.
Cho nên Tiết tướng quân nói thẳng: “Cổ Thu Hác, ngươi nên bị xử cực hình, để tiếng xấu muôn đời, ai cũng có thể giết.”
Cổ Thu Hác cười: “Những lời này từ trong miệng Lâm nha đầu nói ra, ta sẽ cho rằng rất bình thường, nhưng từ trong miệng ngươi nói ra, ta sao cảm giác châm chọc như vậy? Cháu gái, ngươi là loại người tính tình lạnh nhạt, đối với tất cả đều giữ khoảng cách, thật ra tính tình của ngươi thích hợp tu đạo. Đừng một bộ dáng lòng đầy căm phẫn, nếu ngươi nguyện ý tu hành, ta thậm chí có thể dẫn tiến chân thần cho ngươi.”
Hắn không muốn đánh với Tiết tướng quân.
Thật ra không phải sợ đánh không lại.
Mà là thuần túy không muốn đánh.
Nhất định bắt hắn chọn, hắn tình nguyện lựa chọn đánh với Cổ Anh, cho dù thực lực Cổ Anh trên lý luận mạnh hơn Tiết tướng quân.
Nhưng hai vị tướng quân Lâm Tiết đều là từ trên chiến trường giết ra, người như vậy rốt cuộc khó chơi bao nhiêu, Cổ Thu Hác rất rõ.
Nếu chỉ dựa vào thực lực mặt ngoài để nhìn các nàng, liền rất dễ dàng trở thành đá kê chân cho chiến tích huy hoàng của các nàng.
Tiết tướng quân cũng nhìn ra Cổ Thu Hác lo lắng.
Khóe miệng cong lên, Tiết tướng quân ngạo nghễ nói: “So sánh với bái chân thần làm sư phụ, ta càng muốn thử tư vị diệt thần. Cổ Thu Hác, đừng tưởng ngươi rất hiểu biết ta. Chúng ta không giống nhau, năm đó chiến tranh mở ra, ngươi chạy, ta là chủ động tòng quân. Để ngươi cho rằng ta sẽ làm bạn với ngươi, là sỉ nhục của ta.”