Cơ quan tính hết quá thông minh (5)
Ai có thể thời điểm đối mặt hiện thực làm đầy đủ sự chuẩn bị đâu?
Lúc trước chiến tranh vệ quốc, cũng là đột nhiên bùng nổ.
Ngày mai cùng bất ngờ, ngươi trước giờ đều không biết thứ nào đến trước.
“Cổ Anh là nam nhân, hắn biết bản thân nên làm cái gì.” Ngụy Quân mang ánh mắt đặt ở trên người Cổ Anh.
Mang tất cả công tác chuẩn bị làm không chút sai sót nào, lại đứng ra, đó không gọi là dũng sĩ, đó chỉ là lựa chọn dưới sự cân nhắc lợi hại.
Ở dưới tình huống không có chuẩn bị mạo hiểm tính mạng đứng ra bảo vệ người mình muốn bảo vệ, dũng mãnh bảo vệ chuyện mình muốn bảo vệ, đây mới là dũng sĩ.
Cổ Anh trước đó lựa chọn thật ra không thể gọi là một dũng sĩ.
Nói là tìm hướng khác giải quyết vấn đề, nhưng những chuyện đó hắn làm so với Trần Già hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Nhưng bây giờ, Cổ Anh đã là dũng sĩ.
“Cổ Thu Hác, ta sẽ dùng đầu của ngươi, đi tế điện những người chết không nhắm mắt kia.” Cổ Anh trầm giọng nói.
Cổ Thu Hác nhìn chằm chằm Cổ Anh, bỗng nhiên cười phá lên: “Thần Anh Thị Giả, ta là kiêng kị ngươi, nhưng cũng chỉ là kiêng kị, ngươi thật sự cho rằng là đối thủ của ta? Ngươi với ta mà nói, thậm chí cũng không có uy hiếp lớn bằng Tiết Bảo Thoa.”
“Ngươi cũng không phải ngươi vừa rồi.”
Cổ Anh chưa bị lời của Cổ Thu Hác ảnh hưởng đến tâm tính của mình.
Cổ Thu Hác nếu thật sự không sợ hắn bùng nổ, sẽ không bố trí tòa Cấm Thần Trận này.
Xem một người nghĩ thế nào, đừng xem hắn nói cái gì, mà phải xem hắn làm cái gì.
Nhưng Tiết tướng quân lo lắng là đúng.
Thật ra hắn bây giờ thật sự không nắm giữ được toàn bộ thần lực.
Hắn cách thần cảnh còn kém quá xa.
Nhưng Cổ Thu Hác lúc này cũng đã là nỏ mạnh hết đà.
Cổ Anh chỉ có thể liều.
Mang toàn bộ năng lượng của mình đều liều hết.
Không có lựa chọn khác.
Phía sau hắn chính là Tiết tướng quân, là Ngụy Quân, là người hắn tình nguyện bản thân đi chết cũng phải đánh bạc tính mạng bảo vệ.
Cho nên hắn chỉ có thể chiến đấu.
Cổ Thu Hác cũng chỉ có thể nghênh chiến.
Một lần này, Cổ Anh thật sự ôm chặt tâm lý chắc chắn phải chết.
Nhưng nhìn trường hợp hai cha con này chiến đấu tới chết, Ngụy Quân liền cảm giác có chút cay mắt.
“Cổ Anh thiên phú tu hành không tệ, nhưng thiên phú chiến đấu là thật sự nát, kém xa Tiết tướng quân ngươi.” Ngụy Quân lải nhải.
Cổ Anh cùng Cổ Thu Hác chiến đấu, hoàn toàn chính là thực lực va chạm, không có chút đầu cơ kỹ xảo, cũng không có chút chiến thuật đáng nói.
Ngụy Quân vừa mới thưởng thức xong Tiết tướng quân biểu diễn, lại nhìn phương thức chiến đấu của Cổ Anh, nhất thời liền có một loại cảm giác khó coi.
“Xem ra thần tiên trên trời cũng không phải tất cả đều là am hiểu chiến đấu.” Ngụy Quân nói.
Tiết tướng quân thật ra cũng cảm giác Cổ Anh cùng Cổ Thu Hác chiến đấu không có chút mỹ cảm.
“Anh đệ kinh nghiệm chiến đấu vẫn là quá thiếu, đây có thể là lần đầu tiên hắn trong đời này đánh với người ta.” Tiết tướng quân cố gắng cãi lại cho Cổ Anh: “Anh đệ thật ra còn không biết đánh nhau.”
“Đây chính là lựa chọn quyết định vận mệnh, có một số việc là không thể đi đường tắt.” Ngụy Quân nói.
Kinh nghiệm chiến đấu cũng chỉ có thể dựa vào chiến đấu để tích lũy.
Không có biện pháp khác.
Thiên phú tu hành cao tới đâu, kinh nghiệm không đủ, gà con vẫn là gà con.
Cũng may Ngụy Quân nhìn ra, Cổ Thu Hác cũng là gà con, nhiều nhất xem như một con gà con cao cấp chút, nhưng kinh nghiệm chiến đấu cũng không phải quá phong phú.
Dốc lòng tu đạo hơn mười năm, có được tất có mất.
Cảnh giới là tăng lên rồi.
Nhưng năng lực thực chiến lại không thể được tôi luyện.
Trừ phi ngươi là Thiên Đế chuyển thế, không thiếu điểm kinh nghiệm.
Ngụy Quân lại nhìn cha con Cổ Anh cùng Cổ Thu Hác đôi lần, sắc mặt dần dần trở nên cổ quái.
“Cổ Thu Hác sắp máu tàn rồi.”
“A?”
“Vẫn là Tiết tướng quân ngươi được việc, Cổ Thu Hác bị ngươi kéo sắp hết thanh máu rồi, bằng không Cổ Anh đợt này liền thực sự xong đời. Nhưng Cổ Anh có thực lực suông, cũng không phát huy ra được, gà mờ mổ nhau, hai người đều sắp không chống đỡ được rồi.”
Cổ Anh là thực lực bị phong ấn, hắn không phát huy ra được.
Cổ Thu Hác là tình huống thân thể quá kém, có lòng mà không có sức.
Thực, gà mờ mổ nhau.
Mổ nhau lưỡng bại câu thương.
Một ít danh từ trong miệng Ngụy Quân, Tiết tướng quân là lần đầu tiên nghe, nhưng kết hợp đoạn văn trên dưới Tiết tướng quân vẫn có thể nghe hiểu, nàng vốn là một nữ nhân rất thông minh, sau khi nghe được Ngụy Quân nói như vậy, Tiết tướng quân bỗng nhiên mắt sáng ngời: “Ngụy đại nhân, nếu bọn họ lưỡng bại câu thương, ngươi có thể trở thành người quyết định thắng bại kia hay không?”
Vốn Ngụy Quân thực lực quá kém, Tiết tướng quân hoàn toàn chưa từng cân nhắc để cho Ngụy Quân hạ dấu chấm kết thúc.
Nhưng bây giờ, tựa như Ngụy Quân có cơ hội này rồi.
Sắc mặt Ngụy Quân trở nên cực kỳ cổ quái: “Nếu Cổ Anh và Cổ Thu Hác thật sự lưỡng bại câu thương đến loại trình độ này của ngươi, vậy ta quả thật có thể chém thêm một phát.”
Hắn lại không thể chủ động chịu chết.
Nếu xác định không chết được, hắn thật sự phải cứu Cổ Anh cùng Tiết tướng quân.
Dù sao hai người này đối với hắn đều là thật lòng.
Tiết tướng quân mừng rỡ.
Mà trong lòng Cổ Thu Hác lại trầm xuống.
Ngụy Quân là cố ý nói cho hắn nghe.
Vì chính là để Cổ Thu Hác trước khi giãy chết, hung hăng chút cho bản thân trước, miễn cho bị mình chém thêm phát cuối.
Cổ Thu Hác nghe được.
Cũng hoàn toàn giẫm trúng cạm bẫy Ngụy Quân bố trí cho hắn.
Hắn tự nhiên không thể tiếp nhận mình bị Ngụy Quân chém hôi.
Cho nên sau khi một chưởng đẩy lui Cổ Anh, Cổ Thu Hác lắc mình một cái, liền muốn thuấn di đến trước mặt Ngụy Quân, mang Ngụy Quân giết chết trước, miễn trừ hậu hoạn.
Ngụy Quân dũng cảm chắn trước người Tiết tướng quân, một bước không lùi, phải nói là thấy chết không sờn.
Nhìn thấy Ngụy Quân không chút do dự đứng ra, trong lòng Tiết tướng quân nổi lên cảm động khôn kể.
Vừa rồi có nháy mắt như vậy, trong đầu nàng thậm chí hiện lên một ý nghĩ, Ngụy Quân có khả năng sẽ mang nàng kéo qua che ở trước người ngăn cản công kích đến từ Cổ Thu Hác.
Sống chết trước mặt, nàng từng thấy quá nhiều sự xấu xí.
Cho dù Ngụy Quân không có ác ý đối với nàng, nhưng sống chết trước mắt, rất nhiều người đều sẽ theo bản năng kéo người khác làm kẻ chết thay.
Nhưng Ngụy Quân không có một chút do dự, ở lúc nàng còn chưa phản ứng lại liền chắn trước thân thể của nàng, mang nguy hiểm để lại cho chính hắn.
Loại nam nhi dũng cảm này, thật sự là khiến nàng khó có thể tự kiềm chế được.
Thật ra Ngụy Quân cũng khó tự kiềm chế.