Ngàn vạn người ngăn cản ta vẫn hướng tới (5)
Hắn nghĩ nghĩ phòng ngự của Lục Nguyên Hạo, sau đó nói: “Đây trái lại là một biện pháp tốt, dù sao lấy phòng ngự của lão Cửu, cơ bản cũng không chết được, nhưng cái này có thể lừa được người sao?”
“Có thể lừa lúc nào hay lúc đó, cũng có thể đối ngoại tuyên truyền Cổ Thu Hác là ta giết chết.” Ngụy Quân nói: “Bởi vì ta điều tra chuyện chiến tranh vệ quốc, tra tới trên đầu của hắn, hơn nữa đã có chứng cớ, cho nên Cổ Thu Hác muốn giết ta diệt khẩu, sau đó bị ta giết ngược lại.”
“Thì ra là thế.” Triệu Thiết Trụ gật đầu an ủi: “Ngụy đại nhân yên tâm, ngươi đây là phòng vệ chính đáng, không có việc gì. Hơn nữa ngươi vốn cũng có thượng phương bảo kiếm trong người, gặp được Cổ Thu Hác loại người dựa vào nơi hiểm yếu chống lại này, vốn đã có quyền lực giết hắn.”
Triệu Thiết Trụ chưa hoàn toàn tin Cổ Thu Hác là Ngụy Quân giết, nhưng hắn đã tin một nửa.
Bởi vì hắn cũng không biết thực lực Cổ Thu Hác cường đại bao nhiêu.
Mấy năm nay Cổ Thu Hác một lòng tu đạo, căn bản là không ở trường hợp công chúng ra mặt, không có bao nhiêu người biết thực lực của hắn rốt cuộc đã đến một bước nào.
Cho nên Ngụy Quân nói hắn giết Cổ Thu Hác, là có người tin.
Đương nhiên, liên minh tu chân giả khẳng định không tin.
Trần Trường Sinh hẳn là biết Cổ Thu Hác thực lực cao cường, gã khẳng định sẽ không cho rằng Ngụy Quân có thể giết chết Cổ Thu Hác, thậm chí cũng sẽ không hoài nghi Trần Già, bởi vì thực lực Trần Già cách Cổ Thu Hác cũng chênh lệch rất xa.
Ngụy Quân nhắm chừng Cổ Anh hẳn vẫn là người hiềm nghi số một trong lòng Trần Trường Sinh.
Nhưng không quan trọng.
Dù sao Trần Già an toàn là được rồi.
Cổ Anh đã là Thần Anh Thị Giả, đối với vấn đề an toàn của hắn cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Một thần tiên chuyển thế nếu dễ dàng có thể bị người ta giết chết như thế, vậy cũng quá khinh thường thần tiên rồi.
Vì yểm hộ Trần Già, Ngụy Quân mang mình, Lục Nguyên Hạo cùng Cổ Anh tất cả đều ném ra ngoài làm quân cờ, đã xem như dốc toàn lực rồi.
“Triệu đại nhân, việc nơi đây liền giao cho ngươi, ta chờ tin tức tiếp theo của ngươi.” Ngụy Quân chuẩn bị rời khỏi.
Triệu Thiết Trụ chưa ngăn trở, chuyện phía sau Giám sát ti tiếp nhận, quả thật không có việc gì của Ngụy Quân nữa.
“Ngụy đại nhân xin cứ tự nhiên, vài ngày sắp tới, cá nhân ta đề nghị Ngụy đại nhân tốt nhất cáo bệnh, bằng không chỉ sợ sẽ không chịu nổi phiền hà.” Triệu Thiết Trụ nói.
Ngụy Quân bình tĩnh nói: “Không sao, ta chờ phiền toái tới cửa.”
...
Thiên hạ quả nhiên không có bức tường không lọt gió.
Cái chết của Cổ Thu Hác rất nhanh đã truyền ra ngoài.
Tạm không đề cập tới Trần Trường Sinh chấn động, chỉ riêng triều đình bên này, đã người ngã ngựa đổ.
Bởi vì Cổ Thu Hác không phải chết bình thường, hắn là bị người ta giết chết.
Có bao nhiêu năm chưa từng xuất hiện một quốc công chết không tự nhiên rồi?
Tập đoàn huân quý ở sau khi nghe được tin tức này, tập thể đặc biệt phẫn nộ.
Đây là muốn tạo phản sao?
Tuy Vinh quốc công Cổ Thu Hác mấy năm qua càng đi càng xa bọn họ đám huân quý này, nhưng đánh gãy xương cốt còn liền gân.
Quan hệ giữa bọn họ với nhau là thâm căn cố đế, khẳng định cần nhìn nhau mà giúp đỡ.
Nhưng không đợi bọn họ ra mặt cho Cổ Thu Hác, rất nhanh đã có tin tức mới bắt đầu truyền lưu ở trên phố:
Trương Trí Viễn khai ra Vinh quốc công Cổ Thu Hác.
Ngụy Quân căn cứ lời khai của Trương Trí Viễn, tra tới trên đầu Cổ Thu Hác, thật sự tra ra Cổ Thu Hác năm đó quỷ dị từ đi chức quan có liên quan với chiến tranh vệ quốc.
Sau đó Cổ Thu Hác bí quá hoá liều, muốn giết Ngụy Quân diệt khẩu.
Bị Lục Nguyên Hạo bảo hộ Ngụy Quân giết ngược lại ngay tại chỗ.
Cũng có phiên bản khác, nói Cổ Thu Hác là chết bởi tay Ngụy Quân.
Sau khi lời đồn này truyền ra, tập đoàn huân quý đã chuẩn bị bẻ tay rôm rốp ra mặt cho Cổ Thu Hác trầm mặc tập thể.
Bọn họ phẩm ra sự không thích hợp.
Sao lại nhấc lên quan hệ với chiến tranh vệ quốc?
Hơn nữa còn có chứng cứ xác thực?
Thật ra cho dù thật sự có chứng cớ thực tế, chỉ cần Cổ Thu Hác sống, những huân quý này cũng nguyện ý bảo vệ hắn, ít nhất bảo vệ Vinh quốc phủ.
Nhưng Cổ Thu Hác đã chết.
Vậy bọn họ sẽ không mù quáng ra mặt vì Cổ Thu Hác nữa.
Cho dù là quan hệ thông gia, bây giờ nghĩ cũng không là ra mặt cho Cổ Thu Hác nữa, mà là phải như thế nào cắt đứt quan hệ với Cổ Thu Hác.
Nhưng bọn họ cũng chưa lập tức bắt đầu có động tác.
Dù sao Cổ Thu Hác vừa mới chết.
Hơn nữa trước mắt tất cả đều còn chỉ là lời đồn.
Bọn họ phải đợi một chút, xem xem thế cục rốt cuộc sẽ phát triển như thế nào.
Một lần chờ này, liền chờ được bản tin tức tiếp theo:
Vinh quốc công Cổ Thu Hác ở trước khi chiến tranh vệ quốc xảy ra từ quan là sớm có dự mưu, hơn nữa Cổ Thu Hác mang tin tức tình báo quân sự dọc bờ Tây Hải lúc ấy tất cả đều giao ra ngoài.
Sau khi chiến tranh vệ quốc xảy ra, liên quân Tây đại lục liên tục đánh thắng, rất có khả năng không phải là vũ khí trang bị của Tây đại lục quá mức hoàn mỹ, mà là vì bên ta có nội quỷ, không chỉ một nội quỷ là Cổ Thu Hác.
Sau khi tin tức này truyền ra, triều dã sôi trào.
Có rất nhiều người đều ngồi không yên nữa.
Ngay cả Triệu Thiết Trụ cũng ngồi không yên.
Ở trong Giám sát ti, Triệu Thiết Trụ giận dữ: “Ai? Là ai để lộ tin tức? Ta không phải đã nói cần tuyệt đối giữ bí mật sao?”
“Đại ca, ta đã điều tra, tin tức không phải từ bên trong Giám sát ti chúng ta tiết lộ ra ngoài.” Một nam tử áo đỏ trả lời.
“Không phải từ bên trong Giám sát ti chúng ta tiết lộ? Vậy là từ nơi nào tiết lộ?” Triệu Thiết Trụ nhíu mày.
Trừ Giám sát ti bọn họ, cũng không có ai biết được chi tiết như thế nha.
Nam tử áo đỏ nói: “Là từ một ít tửu lâu cùng kỹ viện rất rải rác truyền ra, về phần là ai truyền, tìm không thấy xuất xứ, nhưng tình thế trước mắt đồn đãi phát triển khiến ta có một phán đoán.”
“Cái gì đoán?”
“Cái này rất giống là uy lực『 ba người thành hổ 』của Nho gia.” Nam tử áo đỏ nói.
Trong lòng Triệu Thiết Trụ hơi kinh ngạc: “Chẳng lẽ bên trong nho gia có người đang nhằm vào Ngụy Quân? Sẽ là ai?”
“Lời đồn quả thật là đang nhằm vào Ngụy Quân, nhưng chưa chắc là người Nho gia động thủ.”
Lục tổng quản đột nhiên xuất hiện.
Sắc mặt hắn vẫn như cũ có chút tái nhợt, không có màu máu, nói chuyện cũng còn có chút ho khan.
Nhưng năng lực đi lại cơ bản hắn vẫn là có.
Trước mắt đã khôi phục một nửa.