Ngàn vạn người ngăn cản ta vẫn hướng tới (10)
Vân Thượng thư nói tiền không đủ, Ngụy Quân mang biện pháp kiếm tiền nói cho hắn.
Lão còn nói đại cục làm trọng.
Khi tiền không đủ, cần đại cục làm trọng.
Có biện pháp kiếm tiền, vẫn cần đại cục làm trọng.
Dù sao đại cục rốt cuộc phải làm trọng thế nào, đều là hắn định đoạt.
Đối với loại người này, nói chuyện với hắn đều là lãng phí nước miếng.
Ngụy Quân trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Tuy hắn chỉ là một vị ngũ phẩm quan, nhưng giờ khắc này, khí thế trên người Ngụy Quân hoàn toàn nghiền ép Vân Thượng thư.
Lục Nguyên Hạo bội phục sát đất.
Sau khi Vân Thượng thư đi, Lục Nguyên Hạo thiếu chút nữa trực tiếp quỳ xuống trước Ngụy Quân.
“Ngụy đại nhân, ngươi quá mạnh rồi, ta vừa rồi đã bị Vân Thượng thư thuyết phục. Nếu không phải ngươi nói hai ba câu chọc thủng Vân Thượng thư nói dối, ta thật sự sẽ tin tưởng lời ma quỷ của Vân Thượng thư.” Lục Nguyên Hạo nói.
Ngụy Quân cũng không bất ngờ, thản nhiên nói: “Bình thường, dù sao ông trời là công bằng, cùng lúc cho ngươi thiên phú tạm được, mang thông minh của ngươi thu đi rồi.”
Lục Nguyên Hạo: “...”
Rất nhói tim.
Đương nhiên, hắn không nhói tim như Tống Liên Thành.
Mã bác sĩ bị Ngụy Quân hạ ngục.
Vân Thượng thư bị Ngụy Quân mắng đuổi.
Hai tin tức này rất nhanh đã truyền ra ngoài.
Triều dã chấn động.
Cách làm của Ngụy Quân thật sự là quá hung mãnh.
Giam giữ đại nho.
Ngũ phẩm quan mắng đuổi Hộ bộ thượng thư.
Các đời, chưa từng xuất hiện người trâu bò như Ngụy Quân.
Triều dã nhao nhao nghị luận.
Mà Tống Liên Thành lại cảm giác việc lớn không ổn.
Đường hắn muốn chạy đều không có cơ hội, bởi vì Giám sát ti đã hoàn toàn theo dõi hắn.
Hắn bây giờ phàm là dám rời khỏi kinh thành, Giám sát ti liền dám trực tiếp mang hắn bắt lại.
Thông qua con đường đặc thù, Tống Liên Thành biết được chuyện này, hắn tự nhiên không dám lấy tính mạng mình đi cược.
Biện pháp duy nhất vẫn là thu phục Ngụy Quân.
Ngụy Quân mới là người chủ đạo chuyện này.
Nếu không có Ngụy Quân, Giám sát ti cũng sẽ không tiếp tục điều tra, dù sao trên danh nghĩa Giám sát ti là phụng Ngụy Quân mệnh điều tra.
Trong lúc viết sách soạn sử, Ngụy Quân có quyền điều động ban ngành triều đình giúp đỡ, cho nên hắn lên tiếng, Giám sát ti phải làm theo.
Chỉ có để Ngụy Quân lên tiếng tỏ vẻ việc này dừng ở đây, vậy Tống Liên Thành hắn mới chính thức an toàn.
Tống Liên Thành ban đầu gửi hy vọng Mã bác sĩ cùng Vân Thượng thư, hai người này một người là sư trưởng của Ngụy Quân, một người là trưởng quan của Ngụy Quân, dùng tình dùng lý, Tống Liên Thành vốn cho rằng như thế nào cũng nên thu phục được Ngụy Quân.
Nhưng hai người thế mà song song vấp phải trắc trở.
Tống Liên Thành phải nói là khó chịu.
Nhưng khó chịu nữa, cũng không thể bỏ cuộc.
Dù sao việc này quan hệ tài sản tính mạng hắn.
Tống Liên Thành chỉ có thể nghiến răng ra chiêu tiếp.
Một ngày sau.
Thái Kỳ Lâm mời Ngụy Quân cùng nhau đi chúc mừng Từ Đức.
Từ Đức là bạn tốt cùng trường Ngụy Quân và Thái Kỳ Lâm, cũng là tiến sĩ cùng khoa.
Lúc trước lần đầu tiên đi Diệu Âm phường, chính là ba người cùng đi.
Về sau Thái Kỳ Lâm và Ngụy Quân vào Hàn Lâm viện, mà Từ Đức bởi vì chỉ là nhị giáp tiến sĩ, xếp hạng tương đối thấp, chưa thể trở thành hàn lâm học sĩ.
Ba người bởi vậy qua lại xa cách hơn một chút.
Nhưng thời kì cùng trường, quan hệ của ba người vẫn là rất không tệ.
Từ Đức lớn tuổi hơn Ngụy Quân và Thái Kỳ Lâm, hơn nữa đã sớm thành gia lập nghiệp, lần này Thái Kỳ Lâm mời Ngụy Quân là đi chúc mừng Từ Đức sinh con trai.
Vợ của Từ Đức vừa mới được chẩn đoán ra đã có bầu.
Đây tự nhiên là việc đại hỷ.
Từ Đức mời Thái Kỳ Lâm, Thái Kỳ Lâm lại gọi cả Ngụy Quân.
“Ngụy huynh, ngươi quan thăng quá nhanh, ta đoán Từ huynh là cảm thấy có khoảng cách với ngươi, cho nên cũng không dám chủ động mời ngươi, chỉ mời một mình ta. Ta nghĩ ba người chúng ta ngày xưa ở trong Quốc Tử Giám cùng nhau gian khổ học tập, bây giờ Ngụy huynh ngươi thăng chức rất nhanh, hẳn là sẽ không khinh thường bạn bè cũ chứ?” Thái Kỳ Lâm nói đùa.
Ngụy Quân khẽ cười nói: “Thái huynh ngươi cố ý bêu xấu ta, ta là loại người đó sao?”
“Cái này cũng khó mà nói, có mắt nhìn người không biết tâm.” Thái Kỳ Lâm cười ha ha.
Hắn tự nhiên là cố ý.
Thật ra nói tới lúc ở Quốc Tử Giám, Ngụy Quân cùng Từ Đức quan hệ càng tốt hơn một chút.
Từ Đức lớn tuổi hơn Ngụy Quân, ngày xưa thường xuyên chiếu cố Ngụy Quân.
Nhưng sau khi đỗ tiến sĩ, Ngụy Quân và Thái Kỳ Lâm đi lại càng ngày càng gần.
Ngược lại là Từ Đức ngày xưa quan hệ rất tốt với Ngụy Quân, có chút chủ động xa cách Ngụy Quân.
Về phần nguyên nhân trong đó, trong lòng Ngụy Quân rõ, nhưng cũng không phải quá để ý.
Cuộc đời giống như một chuyến xe lửa chạy mãi không nghỉ, mỗi lần đến trạm, sẽ luôn có người lên, có người xuống.
Duyên phận hết, vậy liền phất tay cáo biệt.
Không phải mọi người đều có thể theo mình cùng nhau đi hết cả hành trình.
Nhưng vợ của Từ Đức mang thai đây là việc lớn, Thái Kỳ Lâm đã mời, vậy Ngụy Quân tự nhiên không có lý do không đi theo lời hẹn.
Tuy Ngụy Quân đoán, lần này nhắm chừng là một cái Hồng Môn Yến.
Nhưng không sao cả.
Ngụy Quân trái lại thật sự muốn Từ gia có đao phủ mai phục.
Đáng tiếc, thất vọng rồi.
Không có mai phục.
Từ phu nhân tự mình xuống bếp, Từ Đức, Thái Kỳ Lâm cùng Ngụy Quân cùng nhau uống rượu nhớ lại năm đó.
Bữa cơm này ăn vô cùng ngon.
Ăn đến cuối cùng, mắt Thái Kỳ Lâm cũng đỏ lên.
“Từ huynh, Ngụy huynh, đừng quên chúng ta năm đó hứa hẹn, chúng ta đã hẹn phải làm bạn tốt cùng trường cả đời. Cẩu phú quý, đừng quên nhau.”
“Đáng tiếc, ta bây giờ đã không phú, cũng không quý.” Ngụy Quân khẽ cười nói: “Ngược lại đi lại quá gần với ta, dễ dàng có nguy hiểm.”
“Ngụy huynh ngươi là thật không tồi, ngươi đang làm chuyện rất khá. Đáng tiếc, ta là con trai độc nhất trong nhà, bằng không ta nhất định thống thống khoái khoái theo ngươi làm, đó mới là bản sắc nho sinh chúng ta.” Thái Kỳ Lâm hướng tới nói.
Ngụy Quân là loại người hắn muốn trở thành.
Nhưng hắn biết, mình không thể mạo cái hiểm đó, không thể sống tiêu sái như vậy.
Ngụy Quân cười chạm cốc với Thái Kỳ Lâm: “Thái huynh, một người vì gia đình mà sống cũng không phải một chuyện sai lầm, không mất mặt.”
“Ngụy huynh, ngươi biết ta bội phục ngươi nhất cái gì không?”
“Cái gì?”
“Ngươi đặc biệt biết nghĩ cho người khác, rõ ràng ngươi có thể dùng yêu cầu của mình yêu cầu người khác, nhưng ngươi chưa bao giờ làm như vậy, ngươi đặc biệt hiểu cho người khác khó xử.” Thái Kỳ Lâm khâm phục nói: “Ở trong mắt ta, đây là tư chất thánh nhân.”
“Thái huynh càng nói càng khoa trương rồi.”