Mặt ngoài vững như lão cẩu, trong lòng hoảng hốt (2)
Ngụy Quân cũng lần đầu tiên biết thì ra năng lượng của Tống Liên Thành ở quân đội vậy mà lớn như thế.
“Được lắm, ở một cái thế giới tu tiên đế chế phong kiến, Tống Liên Thành thế mà sắp mang chủ nghĩa tư bản làm thành công, thằng nhãi này thật là một nhân tài mà.” Ngụy Quân kinh ngạc nói.
Đối với nhân phẩm của Tống Liên Thành, Ngụy Quân là một vạn cái khinh bỉ.
Nhưng nhân phẩm là nhân phẩm, năng lực là năng lực.
Hai thứ này cũng không thể vẽ dấu bằng.
Tống Liên Thành làm được những việc này, quả thật là khiến Ngụy Quân có chút kinh ngạc.
“Hắn nếu ở trên tu hành có thiên phú, chỉ bằng hắn làm thành những việc này, thậm chí có cơ hội ở thế giới này thành thánh làm tổ, tự mở một đạo.”
Ngụy Quân phán đoán tiềm lực một người, khác với đại bộ phận người ở thế giới này.
Đến Ngụy Quân cùng Đạo Tổ cấp bậc này, nhìn trước hết không phải thực lực cùng thiên phú mặt ngoài của một người, mà là giới hạn cao nhất của một người.
Nhân tài có thể sửa cũ thành mới ra con đường hoàn toàn mới, hoặc là ở trên đường vốn có lại làm đột phá, mới là yêu nghiệt hàng đầu trong mắt bọn họ loại tồn tại này.
Ẩn Bí Chi Chủ chính là yêu nghiệt như vậy.
Tống Liên Thành tự nhiên còn chưa đạt tới cấp bậc đó, nhưng Tống Liên Thành làm những chuyện như vậy đã có cái vị sửa cũ thành mới kia.
Nếu Tống Liên Thành có cơ hội tiến thêm một bước, hắn liền cơ bản có tư cách được Đạo Tổ chú ý, thậm chí có cơ hội lấy Tống Liên Thành làm môi giới, dẫn Đạo Tổ hiện thân.
Đạo Tổ ngay từ đầu là không kiêng ăn, về sau theo thực lực của chính mình càng ngày càng mạnh, hấp thụ quân lương đã biến thành loại yêu nghiệt hàng đầu đó, quân lương bình thường bị Hắn trực tiếp đào thải.
Ngụy Quân có trong nháy mắt động lòng, mang Tống Liên Thành giữ lại câu Đạo Tổ hiện thân.
Đương nhiên, cũng chỉ là trong nháy mắt.
Nghĩ đến những người đó bị Tống Liên Thành bán đứng, Ngụy Quân liền không làm được cố ý giữ lại Tống Liên Thành đảm đương mồi câu cá.
Quân tử có cái nên làm, có việc không nên làm.
“Ngụy huynh, ngươi đang nói cái gì? Ta sao nghe không hiểu?” Thượng Quan Tinh Phong mang Ngụy Quân suy nghĩ bay tán loạn kéo về hiện thực.
Ngụy Quân tùy ý giải thích một câu: “Không sao, ta chính là khen Tống Liên Thành là một nhân tài.”
“Hắn quả thật rất có năng lực, đáng tiếc không dùng ở trên chính đạo. Tài lớn như vậy lại cứ phải theo địch bán nước, sẽ chỉ mang đến tai nạn lớn hơn nữa cho quốc gia. Đáng hận, chúng ta thế mà trong lúc nhất thời không làm gì được tên gian tặc này.” Thượng Quan Tinh Phong giọng căm hận nói.
“Thật ra không phải cái gì cũng không làm được.” Ngụy Quân thản nhiên nói: “Trực tiếp giết hắn xong việc, thế giới tách rời ai cũng vẫn vận chuyển, mặt trời mỗi ngày đều vẫn sẽ mọc lên ở phương Đông lặn ở phương Tây, không có gì thay đổi.”
“Ngụy huynh ngươi nói đơn giản, nhưng cha ta cùng Cơ soái không thể cân nhắc vấn đề cũng đơn giản như vậy, bọn họ phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ Đại Càn.” Thượng Quan Tinh Phong lắc đầu nói.
Hắn không tán đồng ý tưởng của Ngụy Quân, tuy hắn biết tâm Ngụy Quân là tốt.
Chỉ biết đến cái dũng cũng không thể giải quyết vấn đề.
Ngụy Quân chưa phản bác, chỉ là nói: “Quân tử hòa nhi bất đồng*, ta cũng không thể cam đoan mình nói nhất định là đúng. Nhưng ta sẽ làm việc ta nên, ở trước khi điều lệnh xuống, ta sẽ tiếp tục điều tra Tống Liên Thành. Sau khi điều tra rõ ràng, ta cũng sẽ mang chân tướng một năm một mười ghi lại ở trên sách sử.”
“Sau khi điều lệnh xuống thì sao?” Thượng Quan Tinh Phong hỏi.
Ngụy Quân rất bình tĩnh: “Chờ tới sau này lại nói, cùng lắm thì ta kháng mệnh là được, chuyện lớn bao nhiêu đâu.”
Thượng Quan Tinh Phong: “...”
Rõ ràng chính là chuyện rất lớn.
Vì sao Ngụy Quân có thể nói nhẹ nhàng như thế chứ.
Kháng chỉ không nghe nếu gặp hoàng đế tâm tình không tốt, ngay cả mất đầu cũng không ngạc nhiên.
Có thể tim to như thế, cũng chỉ có Ngụy Quân.
Thượng Quan Tinh Phong cũng không có biện pháp nào với Ngụy Quân, chỉ có thể mang dặn dò của Thượng Quan thừa tướng nói một lần: “Ngụy huynh, ta trước khi tới tìm ngươi, gia phụ bảo ta chuyển cho ngươi một câu trị nước lớn như rán nhỏ lửa. Phải có đủ kiên nhẫn cùng nghị lực, mới có thể tay gạt mây trời thấy trăng sáng.”
“Ta tán đồng lý niệm của Thượng Quan thừa tướng.” Ngụy Quân gật đầu nói: “Nhưng ta có thể chờ, nhưng chính nghĩa đến muộn đã muộn rất lâu rồi, muộn nữa, ý nghĩa sẽ càng ngày càng nhỏ.”
“Có một số việc thật khó có thể lưỡng toàn, sau khi biết được việc này, gia phụ và ta đều đã dốc hết toàn lực đi bổ cứu gia đình gặp nạn năm đó. Nhưng mà, như muối bỏ biển.” Thượng Quan Tinh Phong bất đắc dĩ nói.
Loại chuyện này không phải một hai người có thể bổ cứu.
Chỉ có thể do quốc gia ra mặt.
Nhưng bây giờ quốc gia bị một thương nhân bắt cóc rồi.
Rất châm chọc.
Cũng rất chân thật.
“Chúng ta đều tự cố gắng là được.” Ngụy Quân nói: “Cho dù phương pháp khác nhau, cuối cùng chung quy sẽ trăm sông đổ về một biển.”
“Cũng được, Ngụy huynh bảo trọng. Điều lệnh... Có thể rất nhanh sẽ xuống.”
“Có thể hỏi trước một lần, ta sẽ bị điều đến đâu không?”
“Sẽ không ra khỏi kinh thành, Ngụy huynh có thể yên tâm, gia phụ sẽ lấy an toàn tính mạng của Ngụy huynh làm nhân tố cân nhắc đầu tiên.”
“Ngươi có thể đi rồi.”
Ngụy Quân một câu cũng không muốn nhiều lời với Thượng Quan Tinh Phong nữa.
Cha con Thượng Quan một đôi gà, không hiểu lòng bản Thiên Đế chút nào cả.
...
Thượng Quan thừa tướng bị Ngụy Quân coi là gà, thật ra cũng rất oan uổng.
Hắn trực tiếp bị Càn đế gọi đi điện Thanh Tâm.
Đi lên câu đầu tiên, Thượng Quan thừa tướng đã bị Càn đế làm cho ngẩn ra rồi.
“Tống Liên Thành là người của trẫm.”
Thượng Quan thừa tướng khẽ há mồm, thời gian thật dài cũng chưa phản ứng lại.
Sau một lúc, Thượng Quan thừa tướng mới nói: “Ặc... Cái này... Bệ hạ sợ là hiểu lầm rồi.”
Hắn cũng không nhìn ra Tống Liên Thành là người của Càn đế.
Tống Liên Thành muốn cướp ngôi vị hoàng đế của Càn đế mới là thật.
Thượng Quan thừa tướng phản bác quá mức chắc chắn, khiến Càn đế cảm giác chỉ số thông minh bị vũ nhục.
“Thượng Quan Vân, ngươi đây là ý tứ gì? Khinh thường trẫm?”
Thượng Quan thừa tướng rất muốn gật đầu.
Hắn quả thật không cảm thấy Càn đế có thể hàng phục được Tống Liên Thành kẻ mang dã tâm không cam lòng dưới người khác như vậy.
Nhưng hắn nhịn xuống.
Dù sao cũng là hoàng đế, mặt mũi vẫn phải nể.
Hơn nữa lời Ngụy Quân nói với Thượng Quan Tinh Phong thật ra không phải đang nói giỡn.
Bây giờ Thượng Quan thừa tướng cần Càn đế.