Ngụy Quân online cứu người (3)
Thượng Quan thừa tướng sau khi nghe xong cả người đều không ổn rồi.
“Ta biết Tống Liên Thành khẳng định không phải người của bệ hạ, nhưng thằng nhãi này cũng quá biết gây chuyện rồi.”
“Thượng Quan thừa tướng, ngươi đừng cảm khái nữa, chúng ta bên này phải làm như thế nào, còn xin ngài cho cái chủ ý.”
Cơ soái mang cái nồi ném ra ngoài.
Thượng Quan thừa tướng cũng không muốn gánh nồi (gánh tiếng xấu).
Thừa tướng cũng chưa từng gặp loại trường hợp này.
Giết Ma Quân đổi hai mươi năm thái bình?
Nghe qua rất động lòng.
Nhưng Tống Liên Thành lại không phải kẻ ngốc.
Có thể đưa ra thù lao như vậy, tự nhiên là vì điều kiện này cũng có phiêu lưu ngang nhau.
“Cơ soái, các ngươi tạm chờ, ta đi bẩm báo bệ hạ.”
Thượng Quan thừa tướng cái này không phải đẩy trách nhiệm đi, chủ yếu là loại chuyện này hắn quả thật phải nói một tiếng với Càn đế.
Nhỡ đâu Càn đế lại có sự chuẩn bị nào thì sao?
Lui một vạn bước mà nói, nhỡ đâu Tống Liên Thành thật sự là người của Càn đế thì sao?
Tuy khả năng này hầu như không có.
Nhưng Thượng Quan thừa tướng cảm thấy làm người nên có mộng tưởng.
Sự thật chứng minh, có một số việc quả thật chỉ có thể nghĩ trong mơ thôi.
Cả người Càn đế sau khi nghe xong liền ngây dại.
“Sư tôn của Tống Liên Thành thế mà là Ma Quân?” Càn đế mở to mắt nhìn.
Được rồi.
Xem Càn đế vẻ mặt này, Thượng Quan thừa tướng liền biết giấc mộng của mình tan vỡ rồi.
Càn đế vẫn là Càn đế kia.
Nhưng hắn vẫn nhịn không được nói một câu: “Bệ hạ, Tống Liên Thành không phải người của ngài sao? Ngài ngay cả cái này cũng không biết?”
Càn đế bắt đầu lớn tiếng ho khan.
“Ai nói Tống Liên Thành là người của trẫm? Trẫm sao có thể làm bạn cùng tiểu nhân như thế?” Càn đế trực tiếp phân rõ giới hạn với Tống Liên Thành.
Thượng Quan thừa tướng: “...”
Có thể, thế này rất bệ hạ, chính là không biết xấu hổ.
“Bệ hạ, bây giờ chúng ta làm thế nào?”
Càn đế lâm vào rối rắm: “Để trẫm nghĩ một chút, để cho trẫm nghĩ kỹ chút.”
“Bệ hạ, ngài không có thời gian quá dài để nghĩ, Thiên Cơ các bên kia chiến đấu chuẩn bị bùng nổ.”
“Đợi một chút, có người đến đây. Không đúng, không phải người.”
Càn đế bỗng nhiên ngẩng đầu.
Thượng Quan thừa tướng ngẩn ra.
Hắn chưa cảm giác được bất cứ tình huống gì khác thường.
Nhưng ở hoàng cung, thực lực Càn đế là vượt qua hắn.
Là ai đến đây?
Thượng Quan thừa tướng theo tầm mắt Càn đế ngẩng đầu.
Sau đó trong lòng rùng mình.
...
Giám sát ti.
Ngụy Quân đang uống trà với Triệu Thiết Trụ, Lục tổng quản bỗng nhiên đi đến, sắc mặt ngưng trọng.
“Có chân thần hàng lâm rồi.”
Ngụy Quân và Triệu Thiết Trụ nghe vậy đều kinh ngạc:
“Sao có thể?”
“Tình huống gì vậy?”
Lục tổng quản nói: “Là hình chiếu chân thần, đang đàm phán bí mật với bệ hạ.”
“Chúng ta không phải đã xé rách da mặt với chân thần sao?” Triệu Thiết Trụ kỳ quái nói: “Hình chiếu chân thần có thể tán gẫu cái gì với bệ hạ?”
“Tán gẫu Ma Quân.” Lục tổng quản nói: “Ma Quân xuất hiện rồi, ngay tại Thiên Cơ các.”
Lục tổng quản mang chuyện đã xảy ra ở Thiên Cơ các báo cho Ngụy Quân cùng Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ hỗn độn trong gió.
Mà Ngụy Quân như có chút suy nghĩ: “Xem ra Ma Quân làm thần tiên trên trời rất đau đầu, vì giết hắn thế mà bày ra trận hình lớn như thế.”
Nói thật, Ngụy Quân có chút hâm mộ Ma Quân.
Cũng rất muốn học tập một phen năng lực tìm chết của gã.
Vì sao hắn khiến người ta hận như thế chứ?
Bản Thiên Đế cũng không thiếu đắc tội với người ta, không thiếu làm náo động, kết quả mỗi kẻ đều muốn bảo vệ bản Thiên Đế, tức quá đi.
Nếu bản Thiên Đế cũng có thể chất hấp dẫn thù hận này của Ma Quân thì tốt rồi.
Lục tổng quản không biết ý tưởng chân thật trong lòng Ngụy Quân giờ phút này, hắn chỉ trầm giọng nói: “Nếu không có gì bất ngờ, chân thần hẳn là hứa hẹn lợi ích lớn đối với bệ hạ, đổi lấy chúng ta ra tay với Ma Quân.”
“Ước định hai mươi năm không chiến tranh?” Ngụy Quân nhíu mày nói: “Cái này không phải gạt kẻ ngốc sao? Ai sẽ tin tưởng?”
“Vốn bệ hạ cũng sẽ không tin tưởng, nhưng Ngụy đại nhân ngươi lần trước lộ ra tin tức có thể sẽ khiến bệ hạ làm ra phán đoán khác.” Lục tổng quản nói.
Ngụy Quân chớp chớp mắt: “Ta lần trước lộ ra tin tức? Đợi chút, Lục tổng quản ngươi nói là chân thần hàng lâm trả giá?”
Lục tổng quản gật đầu nói: “Bệ hạ đã biết chân thần không thể tùy ý hàng lâm, vậy ước định hai mươi năm không chiến tranh liền có khả năng thực hiện.”
Ngụy Quân: “... Cái trách nhiệm này ta không gánh, với lại Ma Quân là dễ giết như vậy sao?”
“So với đình chiến, chỉ giết một gã Ma Quân, nhìn qua rất có lời, huống chi Tống Liên Thành và hình chiếu chân thần còn có thể đưa ra thù lao khác.”
Lục tổng quản nói: “Ta đoán bệ hạ sợ là sắp đáp ứng rồi, tệ nữa cũng sẽ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.”
“Con nhớ lần trước Thượng Quan thừa tướng còn nói muốn lôi kéo Ma Quân thành minh hữu của chúng ta.” Triệu Thiết Trụ nói.
Thế giới này thay đổi quá nhanh, hắn có chút theo không kịp tiết tấu.
Lục tổng quản nói: “Quả thật có chuyện như thế, Bạch Khuynh Tâm còn bị Thượng Quan thừa tướng ủy thác trọng trách, bảo nàng phụ trách mang Ma Quân tìm ra. Nhưng trước khác nay khác, lúc ấy chúng ta cùng liên minh tu chân giả giương cung bạt kiếm, thế như nước lửa. Nhưng trước mắt cơ sở đàm phán hòa bình của hai bên đều đã sinh ra, một khi có đường lui, sẽ rất khó có loại kiên quyết quay lưng xuống sông chiến một trận đó nữa.”
Lục tổng quản phán đoán là đúng.
Rất nhiều thời điểm, thật ra con người không thể có đường lui.
Một khi có đường lui, ý chí sẽ dao động.
Đối với những kẻ trong xương cốt chính là phái thỏa hiệp đó mà nói, thì càng là như thế.
Vừa vặn, Càn đế trong xương cốt chính là một kẻ phái thỏa hiệp không hơn không kém.
Ước định hai mươi năm không chiến tranh, thật sự là quá phù hợp khẩu vị của hắn.
Lại thêm Tống Liên Thành cùng chân thần hứa hẹn.
Càn đế rất muốn trực tiếp đáp ứng.
Cũng may bên người hắn còn có một Thượng Quan thừa tướng.
Thời khắc mấu chốt, Thượng Quan thừa tướng nhắc nhở Càn đế một câu: “Bệ hạ, cho dù chúng ta muốn đàm phán, cũng không cần dựa theo tiết tấu đối phương cùng yêu cầu đưa ra để đàm phán.”
Càn đế không tính là phế vật, hắn là có suy nghĩ của mình.
Nhưng so với Thượng Quan thừa tướng loại con lật đật chính đàn này, chỉ số thông minh của hắn khẳng định bị nghiền áp.
Tuy Càn đế rất không phục.
Nhưng Tống Liên Thành phản bội khiến sự tự tin của Càn đế bị đả kích.
Hắn suy nghĩ mãi, vẫn mang quyền chủ đạo đàm phán giao cho Thượng Quan thừa tướng.
Thượng Quan thừa tướng đứng vững áp lực.
Tuy hắn không muốn nhận trách nhiệm.
Nhưng ai bảo hắn là thừa tướng chứ.
Có một số việc, hắn phải đứng ra, biểu hiện ra khí khái ngoài ta ra còn ai nữa.