Ma Quân vĩnh viễn không làm nô lệ (2)
Như Đao Thần nói, bọn họ những đại tướng quân này thật ra là chơi chiến thuật.
Chiến lực đương nhiên cũng là một bộ phận rất quan trọng, lại không phải bộ phận quan trọng duy nhất.
Nhưng phe liên minh tu chân giả thì khác.
Bọn họ không cần cầm quân đánh trận.
Cần chính là chiến lực cá thể.
Hơn nữa Tô tướng quân ở bên ngoài châm ngòi, thật đúng là hợp Đao Thần lòng kẻ dưới này.
Hắn thật sự muốn xem xem phe liên minh tu chân giả rốt cuộc có bao nhiêu chiến lực.
“Đã như vậy, bản thần liền cho các ngươi mở rộng tầm mắt.”
Đao Thần gật gật đầu, đang chuẩn bị lấy ra thần vật, liền nghe được Tống Liên Thành ho nhẹ một tiếng: “Đao Thần, ta thấy không cần thiết vậy.”
“Quả thật.”
“Người Đại Càn đều âm hiểm giả dối, một khi bị bọn họ biết thực lực chân thật của chúng ta, rất có thể sẽ xác định nhằm vào, không thể không phòng bị.”
“Xin Đao Thần cân nhắc.”
...
Tiếng mồm năm miệng mười vang lên.
Sắc mặt Đao Thần run rẩy một phen.
Hắn có loại trực giác đám người liên minh tu chân giả này liên thủ có khả năng chơi chết hắn.
Loại trực giác này rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức hắn không thể không tin.
Cho nên Đao Thần cũng rất muốn mắng người.
Mẹ kiếp thực lực mỗi người mạnh như thế, hóa ra lúc đánh Ma Quân tất cả đều là đang diễn trò?
Kết quả đại tu hành giả liên minh tu chân giả chưa chết một ai cả...
Chân thần từ trên trời giáng trần ngược lại là đã chết...
Nhóm người này phàm là có thể đồng lòng hợp sức một chút, Đại Càn nhắm chừng đã sớm diệt, Ma Quân cũng có thể sớm đã chết.
Sắc mặt Đao Thần lúc sáng lúc tối, muốn tức giận, lại không quá dám.
Cơ soái chém thêm một đao đúng lúc: “Xem ra các vị đạo hữu liên minh tu chân giả không đủ kính sợ đối với Đao Thần nha.”
Đao Thần: “...”
Hắn thật ra là người tính tình nóng nảy.
Nhưng hắn vụng trộm cảm thụ một phen cảm giác áp bách từ trên thần vật do trận doanh bên ta truyền đến, nhất thời vừa kinh ngạc vừa giận dữ.
Trực giác của hắn là đúng.
Liên minh tu chân giả nhóm người này nếu khai hỏa toàn bộ hỏa lực, thật có thể mang hắn chơi chết.
Cho nên tuy rất muốn tức giận, nhưng Đao Thần nhịn.
Đại trượng phu co được giãn được.
Ma Quân cũng có thể chạy trốn, Đao Thần ta nhịn tức nhất thời đã có việc gì?
Ta đây là đang hướng Ma Quân làm chuẩn.
Đao Thần rất thuận lợi thuyết phục chính mình.
Sau đó hắn mở miệng nói: “Không cần châm ngòi ly gián, dẫn bản thần đi gặp hoàng đế đi, bản thần muốn tán gẫu với hắn chuyện Ma Quân cùng đồng minh thần thánh, hơn nữa chiêu cáo thiên hạ, để cho Ma Quân không có nơi ẩn thân.”
“Chậc chậc, Đao Thần, ngươi vừa rồi nên giết người lập uy.” Cơ soái thành khẩn đề nghị: “Uy nghiêm của thần một khi bị khinh nhờn, liền rất có khả năng bị liên tiếp khinh nhờn.”
Đao Thần: “...”
Hắn hối hận hạ phàm.
Đã nói chân thần sau khi hạ phàm đánh đâu thắng đó không gì cản nổi tác oai tác quái đâu?
Vì sao nhóm người này tên nào cũng giống như không mang bản thần để vào mắt?
Thật ra là vì hắn tiếp xúc không phải người thường.
Người thường đối với hắn tự nhiên là kính sợ có thừa.
Nhưng hắn tiếp xúc nhóm người này, cơ bản đều là nhân vật đỉnh phong của thế giới này, vô luận là tâm trí hay thủ đoạn hoặc là thực lực, đều không phải người thường có thể so sánh.
Huống chi một vị thần vừa mới bị Ma Quân giết chết.
Muốn đạt được các cường giả kiệt ngạo bất tuân này kính sợ, nào có dễ dàng như vậy?
Dù sao hắn lại không phải Ma Quân.
Cũng may Đao Thần biết giờ phút này không thể rối rắm, trận doanh bên ta càng không thể nội đấu, cho nên hắn nhíu mày nói: “Ồn ào, bản thần làm việc tự có tính toán, không cần người khác khoa tay múa chân. Mang bản thần đi gặp hoàng đế, lời tương tự bản thần không muốn nói lần thứ ba.”
Đã nhận ra Đao Thần muốn lấy người mình bên này lập uy, Cơ soái rất sáng suốt lựa chọn tuân theo tâm lý.
“Mời Đao Thần.”
Cơ soái không phải quá lo lắng Đao Thần sau khi đến kinh thành có thể lật trời, mang đến nguy hiểm gì cho Đại Càn.
Một cái là vì vừa mới ký kết lời thề thần thánh, một cái là vì kinh thành là địa bàn trung tâm nhất của Đại Càn, cũng là nơi an toàn nhất của Đại Càn.
Càn đế cũng từng nói, hắn có thể chơi chết hai vị chân thần, ở kinh thành sân nhà của hắn, vẻn vẹn một gã Đao Thần còn chưa lật được trời.
Thật muốn đi kinh thành, cần lo lắng ngược lại nên là Đao Thần mới đúng.
Nói từ góc độ này, Đao Thần dám đơn đao đi gặp, quyết đoán là không tệ.
Bởi vì Đại Càn thật có khả năng mang hắn tập trung hỏa lực.
Đương nhiên, khả năng này cũng không lớn.
Càn đế có sự quyết đoán này hay không, mọi người đều rất rõ.
Hơn nữa Đao Thần cho dù không đối kháng được nội tình của Đại Càn, nhưng lấy thực lực của hắn, nếu thật là ở kinh thành khai chiến, mở rộng phạm vi chiến đấu, mang bình dân vô tội cuốn vào vẫn là làm được.
Đây là cá chết lưới rách, hai bên ai cũng không muốn nhìn thấy, ai cũng có cố kỵ.
Cho nên mọi người sẽ bảo trì cân bằng vi diệu, đây là cơ sở hợp tác.
Cơ soái cùng lúc đi vào truyền tống trận, cũng đã truyền tin cho Thượng Quan thừa tướng, bảo hắn chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn không quá tín nhiệm Càn đế có thể ở trong đàm phán đối thoại cùng Đao Thần chiếm được lợi thế gì.
Loại chuyện này vẫn là Thượng Quan thừa tướng lên tương đối đáng tin hơn.
Ở sau khi bóng người Đao Thần cùng đám Cơ soái biến mất, minh chủ ban đầu của liên minh tu chân giả lặng lẽ nói: “Vừa rồi từ chối Đao Thần từ chối quá nhanh, làm mất mặt Đao Thần, hậu hoạn vô cùng.”
Tống Liên Thành gật đầu: “Đây là sai lầm của ta, Đao Thần sẽ cho rằng chúng ta mang ý xấu.”
“Lão phu có chút lo lắng, Đao Thần có thể xuất phát từ kiêng kị chúng ta, hợp tác với Đại Càn hay không?”
“Không đến nỗi, mục tiêu số một của Đao Thần luôn là Ma Quân, hơn nữa thù hận của trên trời cùng Đại Càn đã không thể hóa giải, mặc dù là Đao Thần muốn, Đại Càn cũng sẽ không đồng ý.”
“Dù sao cũng là Đao Thần, ngày sau thái độ của chúng ta đối với chân thần vẫn phải cung kính một chút, có một số việc không thể làm quá phận.”
...
Đao Thần hạ phàm, khiến hiềm khích giữa ma giáo lấy Tống Liên Thành cầm đầu cùng tu hành giả liên minh tu chân giả ban đầu ngược lại tạm thời bị áp chế.
Thời điểm mâu thuẫn chủ yếu cùng mâu thuẫn thứ yếu xảy ra biến hóa, người thông minh sẽ dời đi mâu thuẫn.
Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều quốc gia khi mâu thuẫn nội bộ cực kỳ kịch liệt, sẽ lựa chọn phát động chiến tranh bên ngoài.
Đương nhiên, loại mâu thuẫn này áp chế chỉ là tạm thời.