Ma Quân vĩnh viễn không làm nô lệ (4)
Thần Anh Thị Giả chỉ là một dã thần ngoài biên chế, Đao Thần cũng không cho rằng Thần Anh Thị Giả có thể biết được rõ ràng như thế.
Nhưng Thượng Quan thừa tướng tự nhiên không có ý tứ giải thích nghi hoặc cho Đao Thần.
“Xem Đao Thần phản ứng, quả thật là như thế.” Thượng Quan thừa tướng yên tâm: “Nếu như vậy, lấy thực lực Đao Thần, hiến tế mất thần tiên thực lực cũng không kém Đao Thần nhiều lắm, đáng tiếc.”
“Không đáng tiếc.” Đao Thần nói: “Ngươi chỉ biết một, không biết hai.”
“Nguyện nghe cho rõ.” Thượng Quan thừa tướng nói.
Đao Thần nghĩ nghĩ, vẫn là nói cho Thượng Quan thừa tướng chân tướng.
Hắn cho rằng không cần phải giấu diếm.
Nói thẳng ra, sẽ làm sức uy hiếp của thần tiên trên trời càng cường đại hơn.
“Trên trời trừ bản thần chân thần như vậy, còn có rất nhiều dã thần, ví dụ như Thần Anh Thị Giả ngọc thạch được điểm hóa mà thành thần linh như vậy. Loại dã thần này thực lực không mạnh, nhưng số lượng không ít.” Đao Thần nói.
Thượng Quan thừa tướng vừa điểm liền thấu, sắc mặt nghiêm nghị: “Sát nghiệt thật lớn.”
Rất hiển nhiên, Đao Thần là ám chỉ hiến tế thần tiên có thể dùng số lượng để thay thế chất lượng.
Loại thủ đoạn giết chóc này, làm người ta không rét mà run.
Nhưng Đao Thần cũng không cho rằng có gì không đúng.
“Một tướng công thành vạn cốt khô, với lại lúc Thượng Quan thừa tướng giết gà giết trâu, cũng sẽ không cho rằng mình là đang phạm sát nghiệt. Đối với bản thần mà nói, đây đều là giống nhau.”
Thượng Quan thừa tướng không tranh cãi với Đao Thần.
Cái này không có ý nghĩa.
Hắn chỉ may mắn một điểm: Đao Thần đang chém gió.
Dã thần trên trời cũng tuyệt đối sẽ không quá nhiều.
Bằng không xuống dưới cũng sẽ không chỉ có hai vị chân thần.
Nhưng loại tình huống hiến tế dã thần này hẳn là chân thật tồn tại.
Cho nên vô luận như thế nào, ở dưới tình huống không đủ thực lực, vẫn cần chú ý tận lực đừng mang đám thần tiên trên trời này ép nóng lên.
Chừng mực rất quan trọng.
Trong lòng Thượng Quan thừa tướng có tính toán trước, liền lướt qua đề tài này, bắt đầu quan tâm một chuyện khác hắn tạm thời không thể hiểu được: “Các ngươi vì sao nhất định phải giết chết Ma Quân? Nhìn từ các ngươi trả giá, thế này giống như có chút mất nhiều hơn được. Cho dù Ma Quân thật sự bị giết chết, các thần tiên chết ở trên tay Ma Quân cũng không về được.”
Hơn nữa Ma Quân là dễ giết như vậy sao?
Đám thần tiên này luôn đuổi giết Ma Quân, tương đương mang đầu mình cũng luôn giắt ở lưng quần.
Cái này rất không thích hợp.
Vấn đề của Thượng Quan thừa tướng ở trong đoán trước của Đao Thần.
Bọn họ trả giá đắt như thế để đuổi giết Ma Quân, nếu không dẫn tới người ta hoài nghi vậy mới là kỳ quái.
Nhưng nguyên nhân chân thật tự nhiên sẽ không nói cho Thượng Quan thừa tướng.
Đao Thần chỉ là giải thích: “Trên tay Ma Quân có thứ chúng ta cần, hơn nữa giết chết hắn với chúng ta mà nói rất quan trọng.”
“Quan trọng đến mức không tiếc trả giá tất cả?”
“Đúng, vô luận người nào cản trở chúng ta giết chết Ma Quân, đều sẽ trở thành kẻ địch các vị thần nhất định phải giết, không tiếc trả giá tất cả.”
Thượng Quan thừa tướng và Càn đế đều nghe ra quyết tâm nhất định phải thành của Đao Thần.
Nghi hoặc trong lòng hai người lớn hơn nữa.
Nhưng Đao Thần rất hiển nhiên sẽ không lộ ra quá nhiều tin tức cho bọn họ nữa, cho nên hai người cũng không truy hỏi tiếp.
“Bổn tướng biết rồi, sẽ dốc toàn lực phối hợp Đao Thần tìm kiếm tung tích của Ma Quân.” Thượng Quan thừa tướng nói.
“Hy vọng như thế.”
Đao Thần đối với một chuyến này hôm nay mình cố ý đi vẫn là hài lòng.
Kết thúc trao đổi với Càn đế, Đao Thần liền lựa chọn rời khỏi.
Ở trong hoàng cung, mặc dù là hắn cũng luôn có một loại cảm giác như mũi nhọn tì vào lưng.
Nội tình của hoàng thất cũng mạnh hơn so với hắn tưởng tượng.
Chuẩn xác mà nói, toàn bộ thế gian đều mạnh hơn so với hắn tưởng tượng.
Điều này làm Đao Thần có chút thổn thức.
Niên đại kia hắn còn chưa thành thần, thực lực thế gian không thái quá như thế.
Bây giờ sao có thêm nhiều Lang Gia bảng (lyb) như thế?
Những người trẻ tuổi này tên nào cũng khiến hắn loại lão già này rất thiếu cảm giác an toàn.
Hắn cũng muốn giống Ma Quân làm màu cất cánh như vậy, kết quả mãi không tìm được cơ hội.
Lúc rời khỏi kinh thành, Đao Thần thật sự là không khống chế được ham muốn làm màu của mình, hoặc là nói hắn chính là cố ý triển lãm chân thần hạ phàm cường đại, trực tiếp ở trước khi đi triển khai thần uy của mình.
Thiên thần hàng lâm!
Dân chúng kinh thành một ngày này, đã nhìn thấy thần tiên thật sự.
Trời hiện dị tượng.
Đao Thần vì làm màu, tiêu hao không ít pháp lực, rất nhiều người thường đang có bệnh nặng ở sau khi tắm thần quang, thế mà không thuốc tự khỏi.
Cái này trực tiếp khiến Đao Thần có thêm rất nhiều tín đồ.
Có không ít người trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, miệng nói khấu tạ thần ân.
Nhìn thấy phản ứng của đại bộ phận người thường, Đao Thần cuối cùng là hài lòng gật gật đầu.
Đây mới là trường hợp hắn chờ mong nhìn thấy.
Đương nhiên, hắn không dám ở lâu.
Nơi này dù sao cũng là kinh thành.
Nhỡ đâu thời gian làm màu quá dài, mang Càn đế chọc tức, trực tiếp cho hắn một đòn đau, chết thật ra không có khả năng lớn, nhưng mặt xám mày tro lại là rất có khả năng.
Vậy thì quá mất mặt rồi.
Cho nên Đao Thần làm màu xong liền nhanh chân chạy.
Để lại một đám người Đại Càn hỗn độn trong gió.
Cơ soái: “Hắn có phải có bệnh hay không? Vừa rồi trường hợp lớn như vậy không hao phí thần lực sao? Ta cũng rõ ràng cảm giác được khí thế hắn hạ xuống một mảng lớn.”
Triệu Vân từ góc độ chiến đấu suy luận nói: “Vừa rồi nếu Ma Quân ẩn núp ở kinh thành, nhân cơ hội cho Đao Thần một đòn đau, Đao Thần có thể chết rồi.”
“Hắn là vì làm màu, truyền bá thần uy.” Thượng Quan thừa tướng từ góc độ chính trị tự hỏi, phản ứng hoàn toàn khác với người của quân đội: “Một lần này Đao Thần đạt được nhiều hơn xa so với mất đi, nếu ta là bệ hạ, vừa rồi nên cắt ngang Đao Thần làm màu.”
“Vừa mới ký kết minh ước thần thánh, đánh gãy như thế nào? Được rồi, không cần thảo luận nữa nhỉ, thương lượng một chút chuyện truy nã Ma Quân như thế nào, công phu mặt ngoài vẫn là cần làm một chút. Nhưng nhớ kỹ, chỉ làm công phu mặt ngoài, nếu ai thật sự tận tâm hết sức mang Ma Quân tìm được, trực tiếp bãi quan thôi chức, loại đui mù này có xa bao nhiêu tránh xa bấy nhiêu.”
“Trên tay Ma Quân rốt cuộc có cái gì? Khiến thần tiên trên trời khẩn trương như thế?”
“Ai biết được, khẳng định là thứ đòi mạng, chúng ta vẫn là không mơ ước thì tốt hơn.”
“Cũng đúng.”