Tất cả đều ở trong không lời (4)
Lục tổng quản cười khẽ một cái: “Ngụy đại nhân thật đúng là biết nói giỡn, được rồi, ta không sao, lão Cửu ngươi đi xuống đi.”
“Vâng nghĩa phụ, con đi xuống trước.”
Sau khi Lục Nguyên Hạo đi, Lục tổng quản yên lặng lau mồ hôi lạnh trên đầu mình.
Hắn lấy ra một tấm gương.
Gương phụ của Giám Thiên Kính.
Trấn ti chi bảo của Giám sát ti.
Cũng là thần vật Giám sát ti dùng để giám sát tình huống các nơi của kinh thành.
Hôm qua, Lục tổng quản từ trên Giám Thiên Kính phát hiện kinh thành có một chỗ không gian từng bị xé rách tạm thời.
Hắn điều tra toàn bộ tình huống, cuối cùng khóa mục tiêu một khu vực đại khái.
Mà nhà Ngụy Quân, vừa lúc ở trong khu vực này.
Đồng thời Giám Thiên Kính còn giám sát được một năng lượng dao động khác thường, tuy chỉ có trong nháy mắt.
Lục tổng quản làm người phân công quản lý Giám Thiên Kính bây giờ, cũng chưa báo cáo lên tin tức này.
“Xé rách không gian, năng lượng dao động khác thường, một con mèo trắng từ trên trời giáng xuống...”
Lục tổng quản lại lau mồ hôi lạnh trên đầu mình một lần nữa.
“Nếu phán đoán của ta là đúng, lá gan của Ngụy Quân cũng thật sự là quá lớn rồi.”
“Nhưng cái này trái lại phù hợp phong cách làm việc của Ngụy Quân.”
“Vô luận phán đoán của ta đúng hay không, ta đều phải chuẩn bị một lai lịch hợp lý cho con mèo trắng này, để cho bất luận kẻ nào cũng nhìn không ra khác thường.”
Lục tổng quản thật ra không thể trăm phần trăm xác định phán đoán của mình.
Nhưng cho dù chỉ có một phần trăm khả năng, Lục tổng quản cũng cho rằng mình không thể ngồi yên không lý đến.
Hơn nữa Lục tổng quản tin tưởng phán đoán của mình:
“Ngụy Quân là người thông minh, hắn là tài trạng nguyên, sẽ không làm chuyện không có ý nghĩa. Hôm nay hắn thông qua lão Cửu lộ ra tin tức con mèo trắng, hẳn chính là là ám chỉ ta, hy vọng ta giúp hắn một phen, chuẩn bị một lai lịch hợp lý cho con『 mèo trắng』này.
Lời thề thần thánh quy định nếu nhìn thấy Ma Quân phải động thủ, chứa chấp Ma Quân tội ngang mưu phản. Ngụy Quân làm như vậy, là mạo phiêu lưu bị mất đầu. Nhưng hắn đã tín nhiệm ta, ta cũng không thể để hắn thất vọng.
Ma Quân không thể chết, Ma Quân tồn tại thêm một ngày, là có thể kiềm chế thần tiên trên trời thêm một ngày, Đại Càn liền thêm một ngày thời gian chuẩn bị. Ngụy Quân chủ động mang toàn bộ nguy hiểm tự mình gánh vác, hắn chỉ là cần ta làm một chút công tác chuẩn bị hậu cần, nếu ngay cả loại việc nhỏ này cũng không thể giúp, vậy ta đề đốc Giám sát ti này cũng không cần làm nữa.
“Việc này ta cần tự mình động thủ, không thể mượn tay người khác.”
Lục tổng quản rất nhanh đã làm ra quyết đoán, lau đi ghi chép giám sát của Giám Thiên Kính.
Để ngày hôm qua tất cả thoạt nhìn đều như là chưa từng xảy ra.
Sau đó hắn tự mình đi chuẩn bị một phần tư liệu hồ sơ giả nhưng có chứng cứ có thể điều tra.
Chuẩn bị cho một con mèo trắng.
Không một kẽ hở.
Làm giả, hắn là chuyên nghiệp.
Sau khi làm xong tất cả cái này, Lục tổng quản mới thở phào một cái.
“May mắn, may mắn ta từ đầu tới cuối đều chưa nhìn thấy Ma Quân. Cũng may mắn, ai cũng không biết Ngụy Quân nuôi một con mèo trắng chính là Ma Quân. Như vậy, ta chưa vi phạm lời thề thần thánh, kẻ khác cho dù nhìn thấy con mèo trắng này, cũng sẽ không liên tưởng đến trên người Ma Quân, cũng sẽ không cần động thủ. Cảm tạ Ngụy Quân, để Đại Càn tìm được lỗ hổng của lời thề thần thánh.
“Cuối cùng là chưa cô phụ Ngụy Quân tín nhiệm đối với ta.”
Lục tổng quản giờ khắc này cảm giác mình và Ngụy Quân cộng tình độ sâu.
Hắn cực kỳ khâm phục Ngụy Quân can đảm cẩn trọng cùng chí công vô tư.
Hắn tin tưởng Ngụy Quân cũng nhất định rất khâm phục hắn bù lại sơ hở cùng giúp đỡ hoàn mỹ.
Hai người bọn họ lần này ăn ý liên thủ, ngày sau nhất định sẽ trở thành một đoạn giai thoại.
Tuy hai người cũng chưa trực tiếp trao đổi, nhưng tất cả đều ở trong không lời.
Lục tổng quản chờ mong sau khi thắng lợi, cùng nhau nâng chén chúc mừng với Ngụy Quân, hắn tin tưởng khi đó trường hợp nhất định sẽ cực kỳ ấm áp.
Nhất định sẽ.
Lục tổng quản nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, khóe miệng liền lộ ra nụ cười chờ mong.
…
Trên đường đi phủ Minh Châu công chúa, Ngụy Quân không có điềm báo hắt xì một cái.
Day day cái mũi của mình, Ngụy Quân lẩm bẩm: “Luôn cảm giác có người đang nguyền rủa ta.”
Ma Quân cảm thấy rất bình thường: “Công tử danh tiếng lớn như vậy, đắc tội nhiều người như vậy, có người nguyền rủa ngươi rất bình thường. Không bị người ta đố kỵ là hạng bình thường, công tử không cần để ở trong lòng.”
“Cũng đúng.” Ngụy Quân gật gật đầu.
Trong lòng hắn cầu nguyện, hy vọng người thông minh của Giám sát ti có thể lĩnh ngộ được tầng ý tứ kia hắn ám chỉ.
Lục Nguyên Hạo hắn là không trông cậy, nhóc mập mạp vốn không có chỉ số thông minh đó.
Nhưng Lục tổng quản khẳng định là người thông minh.
Ngụy Quân lúc ở Giám sát ti cũng đã phát hiện Lục tổng quản cũng có mặt, hơn nữa còn đang yên lặng quan sát mình, càng nhiều thời gian Lục tổng quản đang yên lặng quan sát Ma Quân.
Rất hiển nhiên Lục tổng quản là nổi lòng nghi ngờ rồi.
Không thể không nói, chuyên nghiệp đúng là chuyên nghiệp.
Ngụy Quân cho Lục tổng quản một like.
Giám sát ti cai quản bộ phận Giám Thiên Kính, chuyện này Ngụy Quân cũng biết, Ngụy Quân nhắm chừng chuyện Ma Quân truyền tống đến kinh thành có thể giấu được người khác, nhưng chưa chắc giấu được Giám sát ti.
Cho nên Ngụy Quân đối với Lục tổng quản là gửi gắm hy vọng rất lớn.
“Hy vọng Lục tổng quản đừng cô phụ bản Thiên Đế chờ mong, nhất định phải nhận ra Ma Quân nha.” Ngụy Quân cầu nguyện nói.
Sự thật chứng minh, Thiên Đế cầu nguyện là có tác dụng.
Lục tổng quản đã nhận ra Ma Quân.
Nhưng sau khi nhận ra Ma Quân, lựa chọn Lục tổng quản làm ra hiển nhiên hoàn toàn khác với Ngụy Quân chờ mong.
Đây là chuyện Ngụy Quân chưa đoán trước được.
Ngụy Quân giờ phút này cũng không biết Lục tổng quản đã tri kỷ xử lý xong “chứng minh thư” cho Ma Quân, hắn rất nhanh đã tới phủ Minh Châu công chúa.
Minh Châu công chúa sớm đã trưởng thành, tuy còn chưa lập gia đình, nhưng đã tự mình lập nha mở phủ tuyển nhận môn khách.
Đây là tư cách nàng ở trên chiến trường bảo vệ quốc gia đánh ra.
Minh Châu công chúa phủ không dễ vào.
Đương nhiên, đây là đối với người khác mà nói.
Ngụy Quân quét mặt là được.
“Ngụy đại nhân? Ngài có hẹn với công chúa sao?”
Binh sĩ gác ở cửa sau khi nhìn thấy Ngụy Quân, hơi sửng sốt.
Rất hiển nhiên Minh Châu công chúa cũng chưa dặn dò các nàng hôm nay Ngụy Quân sẽ đến thăm.
Ngụy Quân lắc đầu nói: “Ta là đột nhiên đến chơi, Giám sát ti Lục Nguyên Hạo Lục đại nhân nói cho ta biết công chúa nơi này có một ít tư liệu ta muốn, cho nên ta tới đây lấy một lần. Nếu công chúa có việc đang bận, vậy ta hôm khác lại tới.”