Mở ra cánh cửa thế giới mới (1)
“Vì sao?”
“Ngươi một lòng vì việc công, không phải là nghĩ cho bản thân, ta giết ngươi lại là một lòng vì việc riêng, bản cung không muốn làm loại người vô sỉ đó. Ngươi không cần cảm động, nhanh rời khỏi nơi này, miễn cho bản cung hối hận, việc hôm nay coi như chưa từng xảy ra.”
Nhìn thấy vẻ mặt Ngụy Quân có chút kích động, Minh Châu công chúa thật ra trong lòng là vui mừng.
Hắn phát ra ngôn luận đại nghịch bất đạo như thế, bản cung cũng có thể chứa chấp hắn, hắn lúc này hẳn là rất cảm kích bản cung.
Như thế, bản cung mềm lòng cũng là có ý nghĩa.
Nào ngờ, Ngụy Quân là tức giận.
“Bản Thiên Đế cũng đại nghịch bất đạo như vậy rồi, ngươi thế mà lại mềm lòng.
Như ngươi còn muốn làm nữ hoàng?
“Làm bản Thiên Đế quá thất vọng rồi.”
Làm hoàng đế, thế mà còn để ý lương tâm.
Đánh giá kém.
Ngụy Quân bị Minh Châu công chúa chọc tức đến hỏng rồi.
Lúc trước hắn còn tưởng Minh Châu công chúa là ác nhân, hắn sai rồi, Minh Châu công chúa chỉ là ác nhân giả vờ.
So với Võ Tắc Thiên, Minh Châu công chúa thật sự không xứng làm nữ hoàng.
Ngụy Quân chờ mong mình gặp được một Võ Tắc Thiên cỡ nào.
Tệ nữa, Nhị hoàng tử là Lý Thế Dân cũng được.
Gặp được Minh Châu công chúa Quân Tử Thần loại phế vật mềm lòng này, Ngụy Quân cảm giác một thân mưu kế của mình hoàn toàn không có đất dụng võ.
Tức quá.
Không phải bản Thiên Đế không cố gắng, mà là những người này thật sự quá kém.
Bản Thiên Đế thật sự quá khổ rồi.
Không cần Minh Châu công chúa hạ lệnh trục khách, Ngụy Quân tức muốn trực tiếp chạy lấy người.
Nhưng lúc đứng dậy, Ngụy Quân đột nhiên nghĩ tới ý đồ của mình hôm nay đến phủ Minh Châu công chúa.
Chung quy không thể tay không một chuyến.
“Công chúa, ngươi nói với Lục Nguyên Hạo Lục đại nhân có tư liệu liên quan Tống Liên Thành?” Ngụy Quân hỏi việc chính.
Nghe được câu này của Ngụy Quân, Minh Châu công chúa cũng phản ứng lại: “Ngươi là đến vì Tống Liên Thành?”
“Bằng không thế nào?” Ngụy Quân trực tiếp lải nhải: “Không lẽ ta còn có thể là đến vì ngươi hay sao?”
Bản Thiên Đế thấy ngươi là phiền.
Nữ nhân ác độc này, cứu bản Thiên Đế vài lần.
Phòng cháy phòng trộm phòng Minh Châu.
Ngụy Quân đối với Minh Châu công chúa có sự chán ghét phát ra từ trong lòng.
Minh Châu công chúa cảm nhận được.
Nàng sắc mặt cổ quái nhìn Ngụy Quân một cái, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Ngụy đại nhân quá trẻ tuổi rồi, chưa biết yêu, không hiểu thương hương tiếc ngọc chút nào cả.”
Cũng bình thường.
Trong tư liệu liên quan Ngụy Quân nàng sưu tập, cũng không có tin tức Ngụy Quân từng đi lại gần gũi với nữ nhân nào.
Thậm chí Mộng cô nương của Diệu Âm phường chủ động lao đầu vào lòng, Ngụy Quân cũng từ chối.
Minh Châu công chúa trái lại sẽ không cho rằng Ngụy Quân thích đi Tượng Cô quán, nàng cho rằng Ngụy Quân quá trẻ tuổi, chưa biết yêu, còn không biết sự kỳ diệu của nữ nhân.
Qua vài năm nữa, Minh Châu công chúa tin tưởng Ngụy Quân nhất định sẽ tức muốn đánh chính mình lúc này một cái tát.
Trong lòng khinh bỉ Ngụy Quân một phen nho nhỏ, Minh Châu công chúa nói: “Đỗ sư phụ, đi mang tư liệu Tống Liên Thành cầm tới cho ta.”
Đỗ sư phụ trong miệng nàng, chính là Độc Nương Tử.
Độc Nương Tử ngoài cửa lên tiếng.
Sau đó Minh Châu công chúa nói với Ngụy Quân: “Nội bộ ma giáo cũng chia làm rất nhiều chi nhánh, chi nhánh chỗ Đỗ sư phụ không hợp với Tống Liên Thành, lần này cũng chưa theo Tống Liên Thành cùng đi Thiên Cơ các.”
Ngụy Quân gật gật đầu: “Bình thường, Đại Càn không đoàn kết, liên minh tu chân giả không đoàn kết, ma giáo tự nhiên cũng rất khó đoàn kết.”
Nơi có người thì có tranh đấu.
Ma giáo càng là như thế.
Nếu ma giáo hoà hợp êm thấm, vậy mới là có vấn đề.
“Cho nên Đỗ sư phụ một nhánh này là muốn giết Tống Liên Thành?” Ngụy Quân hỏi.
“Đúng.” Minh Châu công chúa nói: “Tống Liên Thành muốn mang ma giáo và liên minh tu chân giả dung hợp, nhất định là một chuyện kéo dài lâu ngày. Có rất nhiều người đều không muốn nhìn thấy loại dung hợp này thành công, Đại Càn chúng ta càng là như thế, cho nên chúng ta cần tận khả năng ở dưới điều kiện tiên quyết không đụng vào lời thề thần thánh mang đến phiền toái cho Tống Liên Thành.”
Nếu thật sự để Tống Liên Thành mang lực lượng liên minh tu chân giả cùng ma giáo chỉnh hợp, vậy triều đình Đại Càn liền nguy hiểm, đây là chuyện rất rõ ràng dễ thấy.
Cho nên nhân sĩ có kiến thức của Đại Càn đều sẽ không bỏ qua Tống Liên Thành.
Chỉ là ở dưới điều kiện tiên quyết đã kết làm đồng minh thần thánh thao tác, như thế nào, là một vấn đề cần cẩn thận cân nhắc.
Một khi nắm bắt chừng mực không đúng, rất có khả năng sẽ đắc tội các vị thần trên trời, ở Đại Càn bên này cũng dễ dàng rơi vào một cái kết quả tốn sức mà không được lòng.
Cho nên Lục Nguyên Hạo bây giờ ngay cả dính dáng cũng không muốn.
Nhưng Ngụy Quân tỏ vẻ bản Thiên Đế chí công vô tư, muốn quên mình vì người.
Chuyện người khác không dám làm ta đến làm.
Chuyện người khác không dám giết ta tới giết.
Trảm trước tấu sau, hoàng quyền đặc biệt cho phép... Xin lỗi, đi nhầm trường quay.
Ngụy Quân nói với Minh Châu công chúa: “Công chúa, ngươi để ta tiếp tục phụ trách viết sử cho chiến tranh vệ quốc, Tống Liên Thành ta giúp ngươi xử lý, nhất định khiến hắn trọn đời không thể xoay người.”
Minh Châu công chúa nhíu mày nói: “Ngụy Quân, thật ra cho ngươi không phụ trách chấp bút cho chiến tranh vệ quốc nữa đối với ngươi mà nói là một chuyện tốt. Bây giờ nước của chiến tranh vệ quốc càng tra càng sâu, rất hiển nhiên không thoát được quan hệ với thần tiên trên trời. Nhưng Đại Càn đã cùng trên trời kết thành đồng minh thần thánh, ngươi nếu tiếp tục điều tra, rất dễ dàng hai mặt không được lòng, hơn nữa an toàn nhân thân cũng sẽ không được bảo đảm.”
Trong lòng Ngụy Quân nói ta muốn chính là cái này.
Cho nên việc này ai cũng không thể tranh với ta.
“Công chúa, đã là một công việc đòi mạng, liền càng không thể nhường cho người khác, ta chung quy không thể để người khác thay ta đi chịu chết. Hơn nữa, công chúa ngươi thấy ta sợ chết sao?”
Công chúa nhìn Ngụy Quân, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Ngươi đó, thật sự làm người ta không có cách nào. Tống Liên Thành cũng đã tham dự lời thề thần thánh, hơn nữa hắn quyên ra hơn phân nửa gia sản, triều đình đã đạt thành thỏa hiệp với Tống Liên Thành. Lúc này nếu ngươi mang những việc đó Tống Liên Thành làm công khai, bằng công nhiên khiêu khích đồng minh thần thánh, sẽ thực không ổn.”
“Đến lúc đó triều đình mượn cối xay giết lừa, mang ta giết giao ra là được.” Ngụy Quân chủ động ra cái chủ ý cho Minh Châu công chúa: “Ta mang những việc đó Tống Liên Thành làm viết ở trên sách sử, đủ khiến Tống Liên Thành trọn đời không thể xoay người, khí vận rơi xuống đáy vực. Dưới loại tình huống này, Tống Liên Thành là không có khả năng lại mang liên minh tu chân giả và ma giáo hòa hợp một thể, khẳng định sẽ phiền toái liên tục. Đương nhiên, nhắm chừng Đao Thần sẽ rất phẫn nộ, dù sao Tống Liên Thành đại biểu mặt mũi thần tiên. Hoàng đế cũng sẽ rất phẫn nộ, ta phá hủy đại cục hắn duy trì ổn định. Dưới loại tình huống này, chỉ cần triều đình mang ta giết giao cho liên minh tu chân giả, vậy liên minh tu chân giả cũng liền không có lý do động thủ với Đại Càn, tất cả vẫn có thể tường an vô sự, bằng ta dùng một mạng của mình đổi Tống Liên Thành để tiếng xấu muôn đời, đáng giá.”