Tiểu đội bảo hộ Ngụy Quân thổi lên kèn tập kết (1)
Lúc này Ngụy Quân đang ở trên đường truyền tin.
Hắn chuẩn bị tự mình mang đoạn ngôn luận đó vừa rồi ở phủ Minh Châu công chúa truyền ra.
Không tin lần này còn có thể không bởi lời mà dính tội?
Như là Thượng Quan thừa tướng và Cơ soái loại trọng thần triều đình này mặc dù là vì tị hiềm, cũng phải mang hắn giết chết để bày tỏ lòng trung thành.
Đây mới là phương thức mở ra chính xác thời đại đế chế phong kiến.
Ngụy Quân cảm thấy ý nghĩ của mình không có bệnh.
Tất cả đều ở trong khống chế.
Rất ổn.
…
Việc đời thường thường không như mong muốn.
Ngụy Quân rất nhanh đã phát hiện, “ba người thành hổ” trước đây chưa bao giờ bất lợi, lần này thế mà lại mất đi hiệu lực.
Hơn nữa khi hắn muốn bịa đặt, thế mà bị người ta bắt được.
Phá lệ một lần đầu.
“Bằng hữu, ngươi là bị ai sai sử muốn hại Ngụy đại nhân?”
Ngụy Quân nhìn tiểu tỷ tỷ đối diện tư thế oai hùng hiên ngang, trong lòng có một vạn cái P muốn giảng.
Thế này cũng có thể gặp được fan của mình?
Cô nương ngươi là ai thế?
Ngụy Quân là nghĩ như vậy, cũng liền trực tiếp hỏi ra.
Tiểu tỷ tỷ chưa giấu diếm thân phận mình: “Cơ Lăng Sương.”
“Con gái Cơ soái? Thủ mạt giao* của Minh Châu công chúa?” Ngụy Quân phản ứng lại.
Hai tỷ muội Ngạo Tuyết Lăng Sương, ở kinh thành vẫn là rất có danh tiếng.
Không thể không nói, Cơ soái là thật biết sinh con.
Cơ Lăng Sương chưa bởi vì tiền tố của mình* mà tức giận, chỉ là thản nhiên nói: “Năm năm sau, Cơ Lăng Sương sẽ chỉ là Cơ Lăng Sương.”
Ngụy Quân dựng thẳng một ngón tay cái với Cơ Lăng Sương: “Cơ cô nương có chí khí, nhưng ta phạm vào chuyện gì? Ngươi vì sao mang ta kéo ra?”
“Việc ngươi vừa rồi nói dừng ở đây.” Cơ Lăng Sương nhìn Ngụy Quân một cái thật sâu, nhưng cũng chưa nhìn thấu ngụy trang của Ngụy Quân.
Dù sao không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thấu tất cả như Ngụy Quân.
Ngụy Quân phát tán tin đồn đương nhiên cũng sẽ không đeo cái mặt của mình.
Cơ Lăng Sương chưa nhận ra Ngụy Quân, nàng thật ra đối với Ngụy Quân là ai cũng không để ý.
Dù sao người bình thường cũng không thể ngờ được Ngụy Quân muốn tự mình truyền bá lời đồn bất lợi đối với mình.
Không đúng, phen này không phải lời đồn, là sự thật.
Cơ Lăng Sương chỉ nói: “Vô luận người phía sau ngươi là ai, nói cho hắn, Cơ gia không muốn nhìn thấy có người nghị luận chuyện này nữa. Nếu để ta phát hiện ngươi tiếp, bảo chủ nhân của ngươi hậu quả tự gánh.”
Ngụy Quân: “...”
P, Cơ Trường Không thằng nhãi này cũng quá xen vào việc của người khác rồi.
“Cơ cô nương, chủ nhân nhà ta cũng không có ý tứ nhằm vào Cơ soái.”
Cơ Lăng Sương đã hiểu lầm, vậy Ngụy Quân cũng phối hợp nàng cùng nhau diễn tiếp.
Khí thế trên người Cơ Lăng Sương chợt tăng cường, cả người có thêm ba phần không giận tự uy: “Chủ nhân ngươi nếu là nhằm vào gia phụ, Cơ gia sẽ không ngăn trở. Nhưng nhằm vào Ngụy Quân, không được.”
Ngụy Quân: “... Dựa vào cái gì?”
Bản Thiên Đế cần các ngươi bảo hộ sao?
Cơ Lăng Sương trả lời vấn đề của Ngụy Quân: “Bởi vì thiên lý, bởi vì công đạo, bởi vì chính nghĩa. Có một số việc, nói với ngươi ngươi cũng không hiểu. Cảnh giới của Ngụy đại nhân, ngươi đời này đều không thể với tới.”
Ngụy Quân: “Sam (-_-;) sam “
Lời của Cơ Lăng Sương quá nhiều cái để phun, hắn trong lúc nhất thời thế mà không biết nên bắt đầu phun như thế nào.
“Được rồi, ngươi thắng.”
Fan não tàn là không thể trao đổi.
Tuy Ngụy Quân căn bản không biết Cơ Lăng Sương sao trở thành fan não tàn của hắn.
Nhưng cho dù là fan não tàn của hắn, cũng là không thể trao đổi.
Cho dù Ngụy Quân tự lộ thân phận, Ngụy Quân nhắm chừng cũng không thuyết phục được Cơ Lăng Sương.
Dù sao fan ủng hộ là thần tượng trong cảm nhận của bọn họ, có quan hệ gì với chánh chủ?
Ngụy Quân lười nói lời thừa tiếp với Cơ Lăng Sương, quay đầu thương, đổi một chỗ tiếp tục phát tán tin đồn là được.
Người sống còn có thể để nhịn tiểu chết?
Ngụy Quân lần đầu tiên trong đời phát hiện thật có thể.
Hắn đổi một chỗ tiếp tục rải tin đồn, thế mà lại bị người ta lôi ra.
Lần này là người quen.
Nhìn người hầu quen thuộc cùng Thượng Quan Tinh Phong quen thuộc, Ngụy Quân lần này là thật muốn mắng người.
Mà Thượng Quan Tinh Phong trước hắn một bước mắng ra: “Quả nhiên có đồ chó đang mưu hại Ngụy huynh.”
Ngụy Quân: “...”
Ngày xx tháng x năm x, Thượng Quan Tinh Phong mắng chửi bản Thiên Đế, món nợ này Thiên Đế ghi nhớ.
“Ngụy huynh đã làm bao nhiêu chuyện cho Đại Càn? Mỗi người đều thấy ở trong mắt. Ta biết ngươi là phụng mệnh làm việc, nhưng ngươi thay chủ nhân ngươi mưu hại Ngụy huynh, lương tâm của ngươi sẽ đau không?”
Thượng Quan Tinh Phong kêu phải nói là vô cùng đau đớn.
Ngụy Quân có gì nói đó: “Không.”
Thượng Quan Tinh Phong: “... Cứng đầu, bất trị, sâu mọt quốc gia.”
Ngụy Quân rất muốn cho hắn một ngón giữa.
Nhưng hắn nhịn.
Nhưng nghe được lời kế tiếp của Thượng Quan Tinh Phong, Ngụy Quân thiếu chút nữa không nhịn được.
“Nghe rõ đây, vô luận người phía sau ngươi là ai, nói cho hắn, chuyện này phủ thừa tướng quản. Không tin lời đồn, không truyền lời đồn, nếu có người tiếp tục truyền bá lời đồn, đại lao Lục Phiến môn chuẩn bị nhốt người bất cứ lúc nào, chớ bảo là không báo trước.” Thượng Quan Tinh Phong nghiêm nghị nói.
Ngụy Quân chịu không nổi nữa: “Thượng Quan công tử, cái đó và phủ thừa tướng có quan hệ gì? Tay thừa tướng quản cũng quá rộng rồi nhỉ?”
“Người trong thiên hạ quản việc thiên hạ, ngươi không phục thì im.” Thượng Quan Tinh Phong ngạo nghễ nói.
Ngụy Quân nói, thiên hạ là thiên hạ của người trong thiên hạ.
Hắn chính là người trong thiên hạ.
Gặp chuyện bất bình rống một tiếng.
Thượng Quan Tinh Phong cảm giác nhân cách của mình đang lóe sáng.
Hắn đây là đang tự thể nghiệm, thực tiễn lý niệm của Ngụy huynh.
Ngụy huynh, ngươi mở đường cho chúng ta, chúng ta hộ tống cho ngươi.
Thượng Quan Tinh Phong tự cảm động với chính mình.
Ngụy Quân là bị chọc tức.
Bản Thiên Đế trong đời hận nhất kẻ xen vào việc của người khác.
Ngụy Quân còn không tin, chẳng lẽ kinh thành này chính là Thượng Quan Vân và Cơ Trường Không định đoạt?
Ngụy Quân không tin tà, lại thay đổi một chỗ.
Lần này gặp quản gia của Lại bộ thượng thư...
“Trở về nói cho chủ nhân của ngươi, đừng làm mưa làm gió nữa. Trước mắt Đại Càn loạn trong giặc ngoài, ai muốn ở lúc này khơi mào nội đấu, mưu hại Ngụy Quân, chính là tội nhân thiên cổ của Đại Càn.”
Ngụy Quân: “...”
Ma Quân hiển lộ thân hình của mình, ghé vào trên vai Ngụy Quân cười không thở nổi.