Tiểu đội bảo hộ Ngụy Quân thổi lên kèn tập kết (4)
Càn đế còn chưa chí công vô tư đến mức đó.
Cho nên bây giờ Càn đế là thật sự sinh ra sát tâm đối với Ngụy Quân rồi.
Lục tổng quản cũng ý thức được một điểm này.
Cho nên hắn rất nghiêm túc bày mưu tính kế cho Càn đế.
Mang Càn đế ra chiêu đối với Ngụy Quân hoàn toàn nhét vào trong phạm vi khống chế của mình.
Đồng thời phối hợp Ngụy Quân, mang chuyện Ngụy Quân muốn làm làm cho tốt.
“Bệ hạ, Ngụy Quân gần đây luôn luôn bận chuyện điều tra Tống Liên Thành. Hắn muốn mang chuyện Tống Liên Thành làm viết ở trên sách sử, cái này rõ ràng trái với lời thề thần thánh ước định, liên minh tu chân giả bên kia là có lý do tiến hành trả thù cùng khai chiến đối với Đại Càn.”
Lời của Lục tổng quản, làm sắc mặt Càn đế cũng nghiêm túc hẳn lên: “Trẫm biết, cho nên trẫm đã bày mưu đặt kế Thượng Quan Vân mang Ngụy Quân điều đi.”
“Bệ hạ, không cần mang Ngụy Quân đổi đi nơi khác.” Lục tổng quản đề nghị: “Để Ngụy Quân mang chuyện Tống Liên Thành từng làm trong đoạn lịch sử đó tất cả đều viết ở trên sách sử, để Ngụy Quân chọc giận đồng minh thần thánh.”
Càn đế như có chút suy nghĩ: “Ý của ngươi là để Ngụy Quân trả giá đắt cho những chuyện mình làm?”
“Bệ hạ, Ngụy Quân uy vọng quá cao, triều đình là không tiện động thủ đối với hắn. Nhưng ở phủ Minh Châu công chúa, Ngụy Quân từng nói với Minh Châu công chúa, sau khi hắn mang những chuyện Tống Liên Thành làm viết ở trên sách sử, nguyện ý hy sinh bản thân, lấy tính mạng mình để bình ổn lửa giận của liên minh tu chân giả cùng trên trời.” Lục tổng quản nói: “Triều đình không tiện giết Ngụy Quân, nhưng Ngụy Quân tự mình muốn chết, dân chúng thiên hạ cũng sẽ không bởi vậy trách tội triều đình.”
Càn đế nổi lên hứng thú: “Thật sự có chuyện này? Ngụy Quân thật sự từng nói hắn có thể khẳng khái chịu chết ở sau khi viết xong sách sử Tống Liên Thành?”
“Vô cùng chính xác.” Lục tổng quản gật đầu xác nhận: “Bệ hạ hẳn là cũng biết, Ngụy Quân tuy đại nghịch bất đạo, nhưng quả thật là không sợ chết. Hắn tuy không trung quân, nhưng một trái tim đền nợ nước cũng không thể nghi ngờ.”
“Quả thực như thế, trẫm đối với nhân phẩm của Ngụy Quân vẫn là rất thưởng thức.”
Tuy giờ phút này đã nổi lên sát tâm đối với Ngụy Quân, nhưng Càn đế đánh giá đối với Ngụy Quân vẫn rất cao.
Vì nước chịu chết tặng đầu, là chuyện Ngụy Quân có thể làm ra.
Nếu là trước kia, Càn đế khẳng định sẽ hết sức bảo vệ tính mạng Ngụy Quân loại chí sĩ đầy lòng nhân ái này.
Nhưng bây giờ, Ngụy Quân đã bắt đầu đào mộ cho hoàng thất, hắn đương nhiên không thể tự chịu diệt vong nữa.
Nếu để Ngụy Quân mang Tống Liên Thành phế bỏ trước, lại mang Ngụy Quân đẩy ra dẹp yên lửa giận của liên minh tu chân giả, Đại Càn đã không còn nỗi lo bên trong, cũng bớt đi hoạ ngoại xâm, nhất cử lưỡng tiện.
Càn đế không có bất cứ lý do nào từ chối.
“Lục Khiêm, cứ làm theo ngươi nói.” Càn đế khen ngợi nói: “Việc này do ngươi phụ trách, làm tốt trẫm có trọng thưởng.”
“Vâng.”
Lục Khiêm từ đầu tới cuối đều giữ bình tĩnh, đem thiết lập nhân vật gia nô hoàng đế một lòng nghĩ cho hoàng thất của mình lập vững vàng.
Càn đế không hề hoài nghi lòng trung thành của Lục Khiêm.
Chờ sau khi Lục tổng quản từ hoàng cung đi ra, trở lại Giám sát ti, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May mắn, ổn định được hoàng đế rồi, cũng tranh thủ được cơ hội công bố chân tướng cho Ngụy Quân.
Về phần sau khi Ngụy Quân mang chân tướng công khai, dẫn phát một loạt phản ứng dây chuyền, cùng với mang đến phiêu lưu cho bản thân Ngụy Quân, Lục tổng quản cũng có suy tính của mình.
Hắn liên tục viết chín phong thư.
Triệu Thiết Trụ rất kỳ quái: “Nghĩa phụ, ngài viết nhiều phong thư như thế làm gì?”
“Đương nhiên là cho người khác đọc.”
Triệu Thiết Trụ: “...”
Hắn giờ phút này đang nghĩ, nếu không phải ngươi là nghĩa phụ của ta, ngươi nói lời thừa như thế, lão tử nhất định khiến ngươi biết Triệu Phi Long ta lợi hại.
Lục tổng quản không phải cố ý nói lấp lửng, hắn nhìn Triệu Thiết Trụ một cái, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Thiết Trụ, ngươi bao giờ có thể thông minh một chút nữa, ta cũng có thể yên tâm mang Giám sát ti giao cho ngươi sau đó dưỡng già.” Lục tổng quản nói.
Triệu Thiết Trụ: “... Nghĩa phụ, con cảm thấy con đã đủ thông minh.”
“Vậy ngươi nói một chút, ta vì sao phải đề nghị bệ hạ giết chết Ngụy Quân?”
“Lấy lui làm tiến, để bệ hạ ý thức được giết Ngụy Quân cũng không thể thực hiện.” Triệu Thiết Trụ nói.
Chút việc này hắn vẫn xem hiểu được.
“Vậy ta vì sao lại bày mưu tính kế cho bệ hạ?” Lục tổng quản hỏi.
Triệu Thiết Trụ lắc đầu: “Điểm ấy con không nghĩ ra, còn xin nghĩa phụ chỉ điểm.”
Lục Khiêm ra chủ ý nhằm vào Ngụy Quân cho Càn đế là một cái dương mưu.
Triệu Thiết Trụ cũng không nghĩ ra phải như thế nào phá đi dương mưu này.
Mà Lục tổng quản nói cho hắn, không cần phá.
“Bởi vì Ngụy Quân cần viết sách sử, đây là việc hắn muốn làm, là chuyện hắn kiên trì, cho nên ai cũng không ngăn được hắn.” Lục tổng quản nói.
Triệu Thiết Trụ nghĩ một chút phong cách làm việc của Ngụy Quân, gật gật đầu: “Quả thực như thế, việc Ngụy đại nhân muốn làm, mặc dù là đánh bạc tính mạng, cũng sẽ đi làm.”
“Cho nên ta không ngăn cản Ngụy Quân, Ngụy Quân lên tiếng cho các tướng sĩ vô tội tử vong đó, đây chính là công đức lớn. Rất nhiều người đều đang đợi rửa oan giải tội, cho nên Ngụy Quân muốn làm sáng tỏ chân tướng, chúng ta không thể ngăn trở, còn phải ra sức ủng hộ.” Lục tổng quản nói: “Nhưng Ngụy Quân làm như vậy, nguy hiểm cũng là bày ở bên ngoài. Vô luận ta đề nghị bệ hạ làm như vậy hay không, Ngụy Quân đều sẽ làm việc như thế. Cho nên ta không bằng làm một cái thuận nước dong thuyền, để bệ hạ càng thêm tín nhiệm ta, cũng để Ngụy Quân hoàn thành tâm nguyện của mình.”
“Nghĩa phụ, lối suy nghĩ của ngài không có bất cứ vấn đề gì, nhưng như thế nào mới có thể cam đoan Ngụy đại nhân toàn thân mà lui?” Đây là vấn đề Triệu Thiết Trụ đến nay còn chưa nghĩ ra.
Lục tổng quản mang ánh mắt đặt ở trong chín phong thư mình viết xong: “Muốn cứu Ngụy Quân, phải nhờ vào mấy phong thư này.”
“Thư?”
“Việc Ngụy Quân làm, là đang lên tiếng cho dân chúng thiên hạ, mưu cầu công bằng cùng chính nghĩa cho tướng sĩ chết trận. Nhân sĩ có kiến thức cao thấp Đại Càn, muốn cứu Ngụy Quân lại há chỉ một mình ta?”
Lục tổng quản cười nhẹ: “Ngụy Quân từng nói, kẻ ôm lương cho mọi người, không thể để hắn lạnh lẽo co ro trong gió tuyết. Ta tin tưởng rất nhiều người đều nghĩ như vậy, cho nên đã tới lúc để một số người bắt đầu hành động rồi. Lực lượng một mình ta tự nhiên không thể đối kháng đồng minh thần thánh, nhưng nội bộ đối phương, cũng không phải là bền chắc như thép.
“Đã tới lúc đánh thức một số kẻ ngủ say rồi.”