Hủy diệt đi, nhanh, mệt rồi (1)
Cùng lúc đó.
Giám sát ti.
Nhà tù.
Ngụy Quân vuốt ve mèo hằng ngày.
Ma Quân được vuốt ve tò mò hỏi Ngụy Quân: “Ngụy Quân, ngươi luôn làm việc tốt, đi ngay ngồi thẳng, lại phải trả giá tính mạng cho cử chỉ chính nghĩa của mình, ngươi cảm thấy đáng giá sao?”
“Đương nhiên đáng giá.” Ngụy Quân không chút do dự: “Đây đều là thứ ta nên nhận được.”
Vốn lại là một ngày vuốt ve mèo như thường.
Nhưng Ngụy Quân vuốt ve rồi ve vuốt, liền thấy được Lục tổng quản.
Hơn nữa Lục tổng quản mở ra cửa phòng giam cho hắn.
“Ra đi.” Lục tổng quản nói.
Ngụy Quân bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm điềm xấu.
“Hôm nay thời gian ra ngoài hít thở còn chưa tới nha, hơn nữa sao ngài tự mình đến đây?”
Phạm nhân của Đại Càn thật ra là không có nhân quyền, càng đừng nói đãi ngộ mỗi ngày ra ngoài hít thở.
Nhưng Ngụy Quân không phải phạm nhân bình thường.
Giám sát ti đưa lên đón xuống, đều bảo trì đủ tôn trọng đối với hắn.
Ngay cả các ngục tốt trông coi phòng giam cũng rõ, Ngụy Quân cho dù chết, giết hắn cũng sẽ là đại nhân vật thông thiên.
Không phải bọn họ có thể đắc tội.
Hơn nữa Ngụy Quân người như vậy, bọn họ cũng căn bản không muốn đắc tội, bọn họ có chỉ có tôn kính.
Cho nên Ngụy Quân mỗi ngày đều có thể cùng Ma Quân mèo sủng vật của mình cùng nhau ra ngoài phơi nắng.
Thông thường một ngày ba bữa cung ứng càng là đãi ngộ của lãnh đạo cao cấp, quả thật tốt hơn so với Ngụy Quân ăn ở bên ngoài.
Ngụy Quân cảm giác Ma Quân cũng sắp bị nuôi béo rồi.
Nhưng hôm nay Lục tổng quản đến ly kỳ.
Thời gian không đúng.
Người cũng không đúng.
Sai thời điểm gặp sai người, liền nhất định sinh ra một kết quả sai lầm.
Hắn dự cảm là đúng.
Lục tổng quản cười cười với Ngụy Quân, nụ cười tràn ngập thiện ý: “Ngụy đại nhân, ngươi an toàn rồi, có thể đi ra ngoài rồi.”
Ngụy Quân: “...”
Sét đánh giữa trời.
Bổ hắn sắc mặt tái nhợt, lòng như tro tàn.
Không có khả năng.
Đây không phải kết quả hắn muốn.
“Lục tổng quản, ngươi là đang nói giỡn à?” Ngụy Quân cố gắng để tâm cảnh của mình khôi phục bình thường, nhưng nụ cười vẫn cực kỳ miễn cưỡng: “Chuyện ta phạm ta tự mình biết, tội chết khó thoát.”
“Vốn quả thật là tội chết.” Nụ cười của Lục tổng quản càng thêm vui vẻ: “Nhưng ra ngoài dự liệu là, liên minh tu chân giả bên kia tỏ vẻ không truy cứu.”
Ngụy Quân ngây người.
“Ngươi lặp lại lần nữa?”
Hắn cho rằng mình xuất hiện ảo thính.
Lục tổng quản biết nghe lời phải: “Liên minh tu chân giả bên kia tỏ vẻ không truy cứu.”
Ngụy Quân: “...”
Hắn nghe được một tiếng “Rắc”.
Đó là hắn tan nát cõi lòng.
Hắn không hiểu.
“Vì sao hả?”
Vấn đề này ở một canh giờ trước, Càn đế cũng từng hỏi.
Ngụy Quân tuyệt đối không thể ngờ được, người đồng cảm chiều sâu với hắn, lần này thế mà đến lượt Càn đế.
“Không biết.”
Lục tổng quản lựa chọn giả ngu.
Ở trước mặt Càn đế, Lục tổng quản cũng là trả lời như thế.
Hắn chỉ là một thái giám trung thành và tận tâm với hoàng thất mà thôi, hắn sao sao biết được liên minh tu chân giả là nghĩ thế nào?
Hơn nữa một thái giám, sao có thể biết được hoàng đế cũng chưa muốn rõ ràng đâu?
Luận 《 trí tuệ xúc cảm 》 cùng 《 chỉ số thông minh 》!
Nhưng Càn đế tin tà.
Ngụy Quân không tin.
“Ai? Rốt cuộc là ai đang hại ta? Có phải ngươi ở sau lưng giở trò quỷ hay không?” Ngụy Quân giận dữ.
Lần này đến lượt Lục tổng quản chưa nghe hiểu: “Ai đang hại ngươi? Không phải giúp ngươi sao?”
Cứu ngươi, ngươi vì sao tức giận như thế?
Cái này không khoa học nha.
Ngụy Quân nghe được Lục tổng quản hỏi lại càng tức: “Ta đã làm tốt chuẩn bị đi chịu chết, đối với một người ôm tâm lý nhất định phải chết mà nói, chẳng lẽ ngươi cho rằng để ta sống ta sẽ vui vẻ sao? Hơn nữa ta sống có thể giải quyết vấn đề sao?”
Lục tổng quản nghe vậy dâng lên sự kính trọng.
“Ngụy Quân, ngươi không cần gánh...”
Lời của hắn còn chưa nói xong, đã bị Ngụy Quân trực tiếp ngắt lời: “Ta sao có thể không lo lắng? Bây giờ bên ngoài có phải bởi vì ta tạo thành hỗn loạn hay không? Có phải triều đình vì ta gây áp lực cực lớn cho liên minh tu chân giả hay không? Có phải đã khai chiến hay không?”
Ngụy Quân không sợ đắc tội Lục tổng quản, cho nên hắn nói chuyện rất thẳng.
Lại bởi vì hắn luôn ở trong phòng giam, cho nên đối với thế cục bên ngoài cũng không biết.
Đột nhiên bị thả ra, hắn chỉ có thể cho rằng triều đình đang liều mạng bảo vệ hắn.
Nói không chừng chính là Càn đế phát bệnh động kinh rồi.
Phán đoán này, cách sự thật khá xa.
Lục tổng quản kiên nhẫn giảng giải cho hắn một lần thế cục bên ngoài.
Ngụy Quân sau khi nghe xong, “cảm động” cả người run run.
Lục tổng quản cũng bị Ngụy Quân cảm động.
“Ngụy đại nhân, ngươi không cần cảm động như thế, đây đều là đãi ngộ ngươi nên nhận được.”
Ma Quân cũng dùng một loại ánh mắt ngước nhìn núi cao nhìn về phía Ngụy Quân.
“Ngụy Quân, trách không được lúc trước ta hỏi ngươi ngươi luôn luôn làm việc tốt, làm được thẳng sống lưng, lại phải vì cử chỉ chính nghĩa của mình trả giá tính mạng, cái này tất cả đáng giá sao? Ngươi nói đương nhiên đáng giá, tất cả cái này đều là ngươi nên được, ngươi có phải đã sớm đoán được sẽ có kết quả này hay không?”
Tuy Ma Quân dùng là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu Nó nói chuyện thật ra là câu khẳng định.
Giờ khắc này, Ma Quân ngộ rồi.
Thì ra còn có thể làm màu như vậy.
Tên miêu nô này có chút thủ đoạn nha.
Muốn chết cũng không chết được, hơn nữa còn không cần nắm tay, liền tự động có rất nhiều người sẽ liều mạng bảo vệ hắn.
Loại đãi ngộ này Ma Quân cũng chưa từng có.
Ngụy Quân mở ra cho Ma Quân một cánh cửa thế giới mới, khiến Ma Quân thấy được phương hướng phấn đấu.
Mà Ngụy Quân bị Lục tổng quản đâm một đao, lại bị Ma Quân đâm một đao.
Hắn đau lòng không lời nào có thể diễn tả được.
Giết người còn muốn tru tâm.
Hai người này quá đáng lắm rồi.
Bản Thiên Đế không cần mặt mũi sao?
Lười quan tâm Ma Quân, Ngụy Quân nói với Lục tổng quản: “Lục tổng quản, ta không ra, ta muốn ngồi tù đến cùng, ta muốn chờ lên đài hành hình.”
Lục tổng quản: “...”
Hắn có thể mang tâm tư Càn đế đoán bảy tám phần.
Nhưng đối với ý tưởng của Ngụy Quân, hắn thật là vẻ mặt ngây dại.
Hoàn toàn đoán không được Ngụy Quân là nghĩ thế nào.
“Ngụy đại nhân, ngươi đây lại là ý gì?” Lục tổng quản là thật sự không hiểu.
Ngụy Quân giải thích nguyên nhân cho Lục tổng quản: “Liên minh tu chân giả nguyện ý buông tha ta, rõ ràng là không có ý tốt. Bọn họ là muốn giữ tính mạng của ta, để thúc đẩy triều đình phân liệt. Chỉ cần ta sống, triều đình tất nhiên sẽ lâm vào tranh đấu đảng phái, do đó tranh thủ thời gian cho liên minh tu chân giả. Ngụy Quân bất tài, tuyệt không lấy tính mạng một người mà chậm trễ vận mệnh quốc gia. Vì nước vì dân, xin trảm Ngụy Quân.”